[ 9.1.2007 ]
Một ngày dài. Dài về cả thời gian và không gian.Ngày hôm nay bắt đầu từ 4 giờ 30 và kết thúc thì có lẽ cũng 11 đến 12 giờ, tùy tình trạng sức khỏe. Ngày hôm nay di chuyển tổng cộng cũng phải gần 40km. Hôm nay có nhiều chuyện vui buồn xen kẽ, đồ thị tình cảm: y=sin(x).
8km đầu tiên: từ nhà tới trường.
- Trạng thái sức khỏe: tương đối tốt, mới ngủ dậy, ăn một tô mỳ, chùm một cái áo khoác bên ngoài bộ đồng phục thể dục. Chạy xe 25 phút liên tục với vận tốc xấp xỉ 18km/h (xe đạp).
- Trạng thái tình cảm: bình thường, một chút yêu đời.
Sáng nay mình phải thức dậy sớm (kinh khủng). Thời tiết như thế này mà bảo dậy sớm thật sự là khó, cộng thêm đêm qua "Triển chuyển bồi hồi thụy bất thành" nữa. Nhưng chả hiểu sao, chuông đồng hồ vừa reo, mình đã bật ngay dậy, thay quần áo, xuống nhà, đánh răng rửa mặt và quất một tô mì để có sức đạp xe lên trường.
3km tiếp theo: chạy việt dã.
- Trạng thái sức khỏe (sau khi chạy): Phờ phạc.
- Trạng thái tình cảm: Dưới mức trung bình, thất vọng... :(
Vừa vào tới trường là tụi con gái đã đang về đích rồi, vội vã gửi xe, chạy đi tìm cô, không thấy đâu, quăng đồ vào gầm cầu thang rồi ra chạy. Vừa ra thì thấy Ngọc và Triết về. Một ánh mắt không được đáp lại. Kết tủa. Đành vậy, ra xếp hàng chuẩn bị chạy. Gặp Thiện, nhờ nó vào cất cặp dùm.
...chờ... . Bụp, súng nổ, chạy..., vượt lên, chậm lại, đi bộ dữ sức..., tới ngã tư, trông quen quen, (tưởng) sắp về rồi, tăng tốc, lại một ngã tư, hụt hơi, đi bộ, tới ngã sáu, sắp tới địch (chắc chắn), cố gắng chạy, tăng tốc, về đích. Sau một nỗ lực dài thì cũng về đích. Tuy là hạng tư (của lớp, của trường chắc mấy chục quá) nhưng cũng thấy nhẹ nhõm, mình đã kết thúc một chặng của ngày hôm nay.
Vào phòng cô nghỉ ngơi tí, chạy ra ngoài xem tiếp cuộc đua. Ấy đứng đó, không nhìn, buồn. Thằng Thiện gặp mình, bảo là, tí nữa 3 đứa đi ăn, và một trong 3 người, không muốn có người thứ tư. Buồn bình phương. Quay ngay trở lại phòng cô, móc chai sữa ra uống, nhìn trời, nhìn đất (Đông ẩm - mùa đông uống sữa).
2km sau đó: Đi dạo, lấy lại tinh thần.
- Trạng thái sức khỏe: Phục hồi nhanh sau cuộc đua.
- Trạng thái tình cảm: Cũng đang phục hồi sau thất vọng.
Thế là theo kế hoạch, 3 người đó cũng đi riêng. Còn mình ngồi lại. Ku Khôi rủ mình đi dạo (bản chất thì ko phải đi dạo, mà chỉ có 2 đứa biết thôi). Đồng ý. Đi một vòng, bọc đầu, bọc đuôi, tính thời gian... cuối cùng, nó nhìn nhầm, hớ. Đành phải tiếp tục đi vậy. Cũng sắp tới giờ về trường tập trung rồi.
[ Đoạn này hơi khó hiểu một tí, mình tới giờ vẫn còn chưa hiểu nữa mà ]
4km trong trường (đại loại thế): Hòa mình vào không khí chung.
- Trạng thái sức khỏe: Vô cùng sung sức, hào hứng.
- Trạng thái tình cảm: Tỉnh táo lại, thấu hiểu hơn. Nói chung là thấy vô cùng hy vọng.
Hôm nay mình đã tới trễ tới 2 lần rồi. Phần thi xe đạp chậm diễn ra đầu tiên. May mà mình chạy lượt thứ 5, vẫn còn kịp để lấy xe và tập luyện. Đây là lần tập chính thức đầu tiên của mình. Lúc tập cũng thấy tốt lắm, ai ngờ vào thi, mình (mém) về nhất (Xin nhắc lại đây là cuộc thi xe đạp chậm). Lúc cuối, mình mà phóng về luôn, là mình đã thắng cuộc rồi, xui.
Xong, mình ngồi tâm sự với Q.Phương, lúc này, mình cũng đang cần một người hiểu chuyện ngồi với mình. Nhờ những câu nói của Q.Phương mà mình lấy lại tinh thần và niềm tin (dù mục đích của ấy ấy là ngược lại). Trong những câu mà Q.Phương tường thuật lại, cũng có nhiều câu như một khẩu súng, bùm, thẳng vào tâm trí mình, đau. Nhưng nhìn chung, thì sáng nay, mình đã tiếp thu được khá nhiều điều mà chũng có thể giúp mình thành công trong con đường đã chọn...
Sau màn đi xe đạp chậm thất bại của mình, lần lượt là những thất bại khác trong cuộc thi nhảy bao bố, kéo co. Nhưng không sao, tinh thần Amotizen vẫn là số một. Mọi người tuy không thắng nhưng vẫn vui vẻ, thế mới là cái quan trọng. Chia tay tụi nó, mình cầm theo cái máy ảnh của cô rút lui.
Lại 8km nữa: luẩn quẩn.
- Trạng thái sức khỏe: mệt mỏi, ra rời, đói, khát, buồn ngủ.
- Trạng thái tình cảm: buồn không ra buồn, vui không ra vui, vẩn vơ vơ vẩn.
Xách con ngựa sắt về. 8km quả là dài khi ta có tâm sự. Lúc nãy ở trường, không nhận được một lời chào nào cả, dù khoảng cách có vẻ được rút ngắn phần nào. Kết thúc chặng đường 8km, bay vào nhà, gặp mẹ, mẹ nói mới có mấy câu, thất vọng, cảm thấy ko có chỗ dựa. Ngồi máy một tí, để copy ảnh của cô sang USB rồi làm sạch thẻ nhớ, charge pin cho máy của mình. Măm măm thịt gà (không sợ cúm), đánh một ly cà phê theo thông lệ rồi nhảy tót lên giường, ngủ trưa... zZz..ZZz...
Thêm 8km nữa kìa:
- Trạng thái sức khỏe: bình thường.
- Trạng thái tình cảm: bình thường.
Dậy, chuẩn bị quần áo, cầm theo 2 cái máy chụp hình. Đâu đó đầy đủ, lên đường tới... trạm xe buýt. Cái xe này nó cà lết cà lết, thế mà vẫn đến trường đúng 3 giờ. Vào phòng công đoàn, chưa thấy ấy đâu cả. Buồn, lấy trái cầu ra và rủ tụi nó đá. Hôm nay phối hợp với thằng Sơn béo được mấy trái cực đẹp, còn ku Hải thì tiếp tục làm trò.
Tới gần 4 giờ, cô gọi vào tập trung, tập lại tiết mục một lần cuối, lần này có lửa thực sự. Tay cầm đuốc cháy, cũng thấy run run, những mình vẫn cố gắng làm cho xong. Đến cái lúc châm đuốc xong, Hạnh vung tay một cái, nguyên một cục lửa bay vụt ra đằng sau, làm nhỏ cháy áo luôn, một phần bắt xuống sàn, bốc cháy. Có thằng nào đần ghê, cắm thẳng cái đuốc lên sàn, ngay chô nhiều cồn, làm thêm một ngọn lửa nửa bốc lên. Đạp đạp một tí rồi lấy tải lau nhà, lau kỹ cho sạch cồn mới dập lửa được.
1km trong hành lang chính: đi đi lại lại.
- Trạng thái sức khỏe: mệt, nhức đầu
-
Trạng thái tình cảm: tiến bộ, vui vẻ, hy vọng tràn trề, một chút gh...
Sau lần tập cuối cùng đó, cả lớp ra tập trung tại hành lang chính, cái nơi mà mình thích nhất trong cả cái trường này. Ở đó, nguyên đám ngồi là liệt, làm đủ trò. Riêng mình thì cảm thấy rất tệ. Một phần là lo lắng cho tiết mục của lớp, một phần là cái mùi cồn cháy làm mình khó chịu. Thế là ra ghế đá ngồi nghỉ. Wow, một lời hỏi thăm. Vài chục giây ngồi chung, làm mình có cảm giác mình tỉnh táo lại nhiều. Mọi thứ đã có tiến triển. Đó cũng nhờ những lời nói của Q.Phương, có lẽ thế. Mình đang tiếp tục với niềm vui, thì thằng cha đó đến, chà, nhìn thằng cha này, ... (chỉ biết "..." thôi). Làm mất cả vui, nhưng cố kiềm nén. Cùng lúc đó, có một đám cháy nhỏ nữa xảy ra với đống đuốc kia. Nhưng lần này chúng bị dập tắt nhanh chóng bằng một cái bình chữa cháy.
Tiếp tục chờ và đợi...
Cuối cùng thì cũng tới tiết mục của lớp mình, cũng là tiết mục cuối, hát xong đảm bảo được nhiệt liệt vỗ tay (chúng nó vỗ tay vì được về chứ ko phải vỗ tay vì hay). Tuy có vài sự cố nhỏ xảy ra, chẳng hạn như thằng An bước sai nhịp, đuốc không cháy, mic bị rè,... nhưng tiết mục của lớp đã kết thúc thành công. Cô và trò đều có vẻ hài lòng. Trên đường trở về phòng công đoàn, cả lớp vừa đi vừa yeah (yeah cho nó xôm ấy mà) làm nhộn nhịp một góc trường.
3 km tiếp theo: Bận bịu
- Trạng thái sức khỏe: tốt, sung sức.
- Trạng thái tình cảm: buồn rầu, nhiều suy nghĩ.
Ăn bánh mình và uống nước để lấy lại sức. Lúc đó, cô bảo bọn con trai ra khiêng bàn, chỉ có một số ít là ra làm (mình, đương nhiên, lớp phó mà, Sơn, Huy, Phát, Lộc, Hiển, Khải, Hải, Ky, và vài đứa nữa) còn bọn kia thì trốn biệt, d@mn. Thế mà còn có đứa, bảo mình không gương mẫu, chỉ biết ra lệnh, không làm việc khi mình bảo nó ra lấy đuốc vào chuẩn bị cho tiết mục sau.
Cũng khoảng thời gian đó, mình cầm 2 gói bánh gạo, mời, người ta không lấy, ngay sau đó, thằng Khải mời, nhận liền. Thật là không hiểu, đúng là hàm sin có khác, phức tạp quá, khó đoán quá. Mình không biết mình còn phải làm những gì nữa. Dù biết là ấy có target rồi, nhưng cũng như mình à, "đường một chiều" thôi. Thế tức là vẫn còn hy vọng.
Rồi các anh chị cực học sinh cũng có mặt khá đông đủ, tiết mục của lớp mình lại một lần nữa được tái hiện trên sân khấu. Lần này ít người xem, không có lửa, nên mình diễn cũng khá tự nhiên. Tiết mục kết thúc cùng tràn pháo tay. Mình quay về phòng cô, nhưng ai không đăng ký ở lại giao lưu đều dọn đồ về. Mình đi với Hương ra trạm xe buýt (vì cô này không dám đi lúc trời tối). Quay về cùng 2 bịch sữa, hy vọng người cần mới chưa về. Nhưng đã quá trễ, đành phải chia sẻ với những người khác vậy. Ngồi thưởng thức buổi giao lưu tới 8 giờ hơn thì mình xin phép về. Buổi giao lưu hôm nay thật là ấm áp, vui vẻ, nhưng mình không còn tâm trạng mà xem nữa.
8km cuối cùng: 2 chữ xe ôm.
- Trạng thái sức khỏe: đuối
- Trạng thái tình cảm: dần dần khá lại.
Ra trạm xe buýt, quá muộn, không còn chuyến nào về nữa, đợi trong vô vọng 20' rồi quay ra gọi xe ôm. 20k, về tới nhà. Lăn lên giừơng, nghỉ một lát, rồi lại online, viết blog. Nhưng một ngày quá dài thế này, không thể một tối là xong được. Lại kéo dài tới ngày hôm sau.