Nàng rẽ trái, chàng rẽ phải...

from: Trang Hạ

Mùa đông năm ấy đặc biệt giá lạnh, cả thành phố chìm trong biển mưa phùn. Trong không khí mờ mịt, không ánh mặt trời, một nỗi buồn tiếc mơ hồ thường xâm chiếm tâm hồn khách bộ hành đi dưới những hàng cây khẳng khiu dọc phố.

Ngày mùng 6 tháng 10, trời hửng nắng.

Cô sống trong một căn phòng trên toà chung cư cũ kỹ phía ngoại ô thành phố. Mỗi khi ra phố, bất kể đi đâu cô cũng giữ thói quen ra đến cửa, liền rẽ trái.

Anh sống trong một căn phòng trên toà chung cư cũ kỹ phía ngoại ô thành phố. Mỗi khi ra phố, bất kể đi đâu anh cũng giữ thói quen ra đến cửa, liền rẽ phải.

Ngày 15 tháng 10, mặt trời bị che lấp sau những đám mây chất ngất, ánh sáng trong những căn phòng cũng chập chờn.

Họ từ trước đến nay chưa từng gặp nhau.

Ngày 28 tháng 10, trời hửng nắng.

Dạo gần đây anh sống chật vật. Đôi khi buổi tối, anh đến những quán ăn thượng lưu trong thành phố kéo đàn, kiếm thêm chút thu nhập ít ỏi.

Ngày 7 tháng 11, trời u ám ẩm ướt.

Có một nỗi buồn nhẹ nhàng len tới mỗi khi mùa đông quay trở lại. Những lúc không luyện đàn, anh thích lang thang ngoài phố, lượn qua công viên thành phố chơi cùng đàn bồ câu, có khi ngồi lại đó cả chiều.

Ngày 11 tháng 11, buổi chiều, gió bắt đầu trở từng cơn lạnh lùng.

Có lần anh cảm thấy tâm hồn rã rời, trống trải.

Ngày 19 tháng 11, mặt trời mùa đông ngả xuống những cái bóng thật dài, thật dài.

Cô vẫn quen chân rẽ trái, anh vẫn quen chân rẽ phải, họ chưa từng gặp nhau trong đời.

Ngày 23 tháng 11, ngày thật ngắn, chưa đến 5h chiều, trời đã tối.

Cô đang dịch một tiểu thuyết buồn, cuốn sách khiến cô cảm thấy thế giới quanh tràn một màu xám ảm đạm.

Ngày 2 tháng 12, những đám mây đồ sộ chất ngất phương xa chậm chạp kéo tới bầu trời thành phố.

Những khi không làm việc, cô thích vào thành phố tìm một quán cà phê, tản bộ trên phố, nhìn dòng người qua lại, hay ngồi xuống trò chuyện cùng con mèo hoang trên vỉa hè.

Ngày 10 tháng 12, mặt trời ló ra.

Trong phòng đầy hơi nước. Có khoảnh khắc cô đơn nhìn mình trong gương, cô đột nhiên cảm nhận dư vị cả một cõi người.

Ngày 17 tháng 12, trời hửng nắng.

Cô vẫn quen chân rẽ trái, anh vẫn quen chân rẽ phải, họ chưa từng gặp nhau trong đời.

Ngày 20 tháng 12, hình như trời sắp mưa.

Họ cũng như hàng nghìn vạn người trong thành phố ấy, cả đời sống bên nhau, nhưng cả đời sẽ không bao giờ gặp được nhau... Tuy nhiên, cuộc đời đôi lúc cũng có bao nhiêu tình cờ. Một ngày, hai đường thẳng song song đã cắt nhau...

Ngày 22 tháng 12, mặt trời ngượng nghịu ló ra, những đám mây đen dầy đặc giấu mình trên đỉnh núi xa xa.

Hôm đó, họ đã gặp nhau bên đài phun nước giữa công viên.
Họ giống như những người yêu đã thất lạc nhau nhiều năm trong đời.
Mùa đông vì sao không còn buồn bã cô đơn?
Anh ở bên cô trong suốt một buổi chiều hạnh phúc và ngọt ngào.
Lúc hoàng hôn, trời chợt đổ một cơn mưa dữ dội.
Họ vội vã ghi số điện thoại của nhau, rồi vội vàng chia tay trong cơn mưa.
Anh, theo thói quen, lại chạy bổ về bên phải...
Cô, theo thói quen, cũng vội vã chạy về bên trái...
Cơn mưa làm họ lạnh buốt và ướt đẫm, nhưng trái tim cả hai nóng bừng lên vì hạnh phúc.
Đêm ấy, cả anh và cô đều thao thức... Mưa, từng giọt, từng giọt rả rích rơi suốt đêm dài...

Nhưng... cuộc sống cũng ẩn giấu bao nhiêu bất ngờ, buồn rầu...
Con diều gió ta từng nắm trong tay bỗng một hôm đứt dây giữa trời....

Ngày 23 tháng 12, gió lạnh đột ngột tràn vào lòng thành phố, nhiệt độ buổi sáng tụt xuống rất thấp.

Những tờ giấy nhỏ bé ướt sũng ghi số điện thoại chiều mưa qua đã nhoè hết chữ.

Ngày 24 tháng 12, mưa rơi không ngớt trong suốt đêm Giáng sinh.

Cô ở lì trong nhà vì sợ sẽ bỏ lỡ một cuộc điện thoại từ...
Anh chằm chằm nhìn nét chữ số nhoè nhoẹt mờ mịt, với những cuộc gọi nhầm số bất tận...
Tình yêu.... đang ở đâu?

Ngày 31 tháng 12, trời lạnh như cắt, giá rét quẩn quanh trong căn phòng, mưa vẫn tiếp tục rơi rả rích....

Anh và cô đều thao thức đến rã rời trong những căn phòng... Từ trong radio vọng tới tiếng nói cười náo nức của đám đông tụ tập trên quảng trường trước toà nhà thị chính, đếm ngược theo từng giây còn lại của năm cũ. Thế là một năm lại đã qua đi.

Ngày 5 tháng 1, buổi chiều đưa tới từng cơn gió lạnh như châm vào da thịt.

Giá rét lại tràn về quanh đây...

Ngày 12 tháng 1, cuối cùng trời cũng hửng lên, ánh mặt trời lấp ló, nhưng nhiệt độ lại hạ xuống thấp...

Thành phố thay đổi quá nhanh khiến con người phải kinh ngạc. Bồn phun nước trong công viên đã biến thành công trường xây dựng cầu vượt cao tốc.

Ngày 1 tháng 2, trời ấm lên, dù còn đầy hơi giá.

Anh đầy hy vọng, nhủ thầm có lẽ giống như một tình huống trong phim, tại một góc ngoặt đầu phố, hay trong quán cà phê ngoài công viên kia, anh sẽ gặp lại được cô.

Ngày 14 tháng 2, đêm của Lễ tình nhân Valentine, những ngôi sao thưa thớt sáng trên trời đêm.

Trên con phố lạnh lùng cô đơn, khi những bóng đèn nhiều màu mắc quanh vòm cây khô cuối phố vui vẻ sáng lên, cô đã không kìm được lòng mình, bật khóc.

Ngày 25 tháng 2, những lớp mây mỏng tang bao phủ bầu trời một màu xám, mông lung như khói.

Cô vẫn quen chân rẽ trái, anh vẫn quen chân rẽ phải.

Ngày 28 tháng 2, hoa đỗ quyên bên đường nở rộ, nghe nói trong núi, hoa anh đào cũng đã mở cánh rồi.

Ngày nối ngày lặng lẽ.
Họ chưa từng gặp lại nhau.

Ngày 9 tháng 3, không khí tràn ngập hương thơm cỏ non, mùa xuân đến thật rồi.

Họ vẫn đi về giữa dòng người lặng lẽ, nhớ vô cùng buổi chiều gặp gỡ ngắn ngủi song tràn ngập hạnh phúc ấy.

Ngày 23 tháng 3, cuối ngày trời ấm hơn, buổi tối, trăng lên trong veo giữa đám sao lấp lánh.

Giữa thành phố vừa quen vừa lạ, anh và cô tìm kiếm vô vọng hình bóng vừa xa xôi vừa gần gũi của nhau.

Ngày 30 tháng 3, mùa mưa đã đến.

Những cơn mưa làm cô nhớ tới anh.
"Sao cô ấy có thể biến mất không dấu vết trong thành phố như thế?", anh tự nhủ.

Ngày 13 tháng 4, mưa ngớt.

Xa xa, chim bồ câu lượn vòng bay trên bầu trời thành phố. Anh cũng muốn bay được như đàn chim kia để tìm tới bên cô.

Ngày 9 tháng 5, bầu trời hoàng hôn ửng màu cánh hoa hồng, chuyển dần thành màu xanh thăm thẳm của ngọc bích.

Cô thích ngồi một mình trầm tư, ở một góc thành phố trên cao.

Ngày 18 tháng 5, chiều tối, gió nam thổi tới nhè nhè. Mặt trời đỏ lừ chậm rãi trôi xuống chân trời... Mùa hạ đến gần.

Sao những ngọn nến chấp chới trong đêm cứ khiến người ta hoài nhớ, nhớ một cách trống trải?

Ngày 9 tháng 6, từng đám mây lớn nặng nề chất đống, bất động giữa không trung.

Trong lòng có nỗi niềm gì vô cớ, cô buồn bã ngoái nhìn nỗi cô đơn của mình.

Ngày 20 tháng 7, đêm sau cơn giông, ánh trăng vô cùng rạng rỡ.

Thành phố như một mê cung khổng lồ, không nghe được tiếng gọi, không tìm ra phương hướng.

Ngày 19 tháng 8, đêm trước cơn giông, những tầng mây trôi vùn vụt.

Họ oán trách thành phố với bầu không khí ngầu đục, những ngả đường vỡ vụn, những ngã tư đèn đỏ quá lâu, những chuyến xe bus hay bỏ bến.

Ngày 31 tháng 8, một chú ong mật bay lạc vào phòng anh, đập cánh mù quáng trước lớp cửa kính trong veo.

"Anh vẫn còn trong thành phố này chứ? Hay anh đã rời đi từ rất lâu?"

Ngày 5 tháng 9, trời ngột ngạt hơi nóng.

Trong người khó chịu, họ cùng trêu chọc một con mèo con lông vàng, cùng cho một con chó hoang ăn, cùng nghe một chú chim hót trong ánh bình minh mới rạng.

Ngày 24 tháng 9, buổi sáng có thêm một lớp sương mỏng, nghe nói lá phong trong núi đã đỏ rồi.

Họ nhìn ra cùng một khung trời ngoài cửa sổ chung cư, cùng ngửi một làn hương, cùng nghe thấy người hàng xóm tập chơi hoài một bản nhạc của Chaikopski.

Ngày 5 tháng 10, không khí mát dịu.

Lá trong công viên dần nhuộm màu vàng rực. Anh và cô dạo qua cùng một con đường nhỏ trong công viên, cùng dẫm lên một lớp lá vàng khô giòn.

Ngày 15 tháng 10, trời mùa thu vô cùng dễ chịu

Một quả bóng bay màu vàng trôi ngang song cửa. Họ cùng thơm một đứa trẻ. Cùng nhìn thấy chiếc mũ bông màu xanh của đứa trẻ có gắn đôi tai thỏ dài rất đáng yêu.

Ngày 26 tháng 10, gió thổi, lá rụng đầy nền đất.

Trong ký ức của anh và cô chỉ còn đọng lại hình ảnh mẩu giấy ướt nhẹp của buổi chiều mưa ấy và số điện thoại nhoè ướt.

Ngày 8 tháng 11, ngày có nắng.

Nến cô đơn trên chiếc bánh sinh nhật trong phòng cô, in lên tường một cái bóng màu tím chậm rãi đung đưa. Cô nghe thấy bên hàng xóm vẳng tới tiếng vĩ cầm, đang chơi một bản nhạc rất buồn...

Anh nhớ ra hình như hôm nay là sinh nhật cô. Cây vĩ cầm trên vai anh nức nở khe khẽ. Ngoài cửa sổ là ánh trăng. Không biết giờ em đang ở nơi nào?

Ngày 19 tháng 11, hơi thở mùa đông ngày càng gần.

Nỗi nhớ ngày càng mơ hồ, dường như tình yêu ấy chưa từng đến trong đời anh?

Ngày 30 tháng 11, nửa khuya, ánh trăng xanh xao, lạnh lẽo soi một góc sân thượng chung cư.

Họ đều nhận được từ tay cùng một ông bưu tá, lá thư của bạn thân nơi phương xa.

Ngày 6 tháng 12, trời rét căm căm.

Họ ở gần nhau đến thế, mà sao lại xa nhau vời vợi?

Ngày 17 tháng 12, lại một ngày không thấy ánh mặt trời, không thấy trăng, không thấy tinh tú.

Thành phố giống một nhà tù khổng lồ không tường bao quanh, làm con người cảm thấy ngạt thở, rã rời...

Ngày 22 tháng 12, mưa phùn rơi như vĩnh viễn không ngưng nữa.

Cô quyết định chia tay thành phố hoang vu này.
Anh quyết định du lịch đến một thành phố đầy nắng ấm.

Ngày 23 tháng 12, tuyết bắt đầu rơi, thành phố đã bao nhiêu năm nay không hề có tuyết rơi.

Anh, theo thói quen, ra khỏi cửa là rẽ phải.
Cô, theo thói quen, ra khỏi cửa là rẽ trái.
Tuyết rơi lẳng lặng trên phố.
Ở bến xe bus trên quảng trường trước khu chung cư, anh bất chợt nhìn thấy...
Ở bến xe bus trên quảng trường trước khu chung cư, cô cũng bất chợt nhìn thấy...

Ngày 24 tháng 12, tuyết rơi dày đặc, chuyến xe bus đi về phía tiếng hát Giáng sinh an lành đang vọng tới.

Nhưng hai hành khách ở lại.

Ngày 31 tháng 12, tuyết ngừng rơi, trời ấm.

Trên quảng trường trước toà thị chính, người ta chen chúc trong biển người điên cuồng vui sướng, hò reo đếm theo từng giây đổ ngược của năm cũ cho đến 0 giờ 0 phút 0 giây. Người ta ôm chặt nhau trong giây phút hạnh phúc của một mùa xuân mới.

Ngày 6 tháng 3, trời hanh nắng, mây lơ đãng trên tầng không.

Hai căn phòng cô đơn trên khu chung cư cũ kỹ ở ngoại ô được mở sang nhau. Mây bay trên những bức tường hoa.

Và cuối cùng, mùa xuân rồi cũng sang...

Câu chuyện này cũng đã được dựng thành phim,nhẹ nhàng và lãng mạn...

Tựa gối ôm cần

[ 30.12.2007 ]

Chắc bà con cũng nghe tới môn câu cá từ lâu (ai chưa nghe thì ráng đi nghe đi). Nhưng ai đã từng đi câu? Chắc là không nhiều (nhất là mấy đứa tuổi đời chưa qua 18 như mình :">). Thế nên cảm giác được vác cần đi câu (dù không phài cần của mình) rất là thú vị. Hôm nay, theo chân Mr. Châu để tận hưởng cảm giác đó.

Cuộc chiến bắt đầu trên mặt trận ăn sáng. Ba thầy trò đua xe cỡ 5 cây số để ăn một tô hủ tíu mỳ :)). Công nhận ông thầy chạy xe ghê quá :-ss, không theo kịp ổng. Rồi đi thêm khoảng chục cây nữa mới tới chỗ câu cá. Lúc này Thúy Anh đã sang xe thầy rồi mà thầy vẫn phóng như bay. Khiếp.

DSCN2726

Tới nơi, đây là 1 cái câu lạc bộ câu cá gì gì đó. Có cái hồ khá là rộng. Cạnh hồ có mấy cái "chòi bê tông" mọc lên đều đều. Ngoài 3 thầy trò mình ra còn có một thầy nữa, cũng làm việc trong LHP (nghe nói Admin LHP :-s). Khi 3 người vừa vào thì thầy đó (tên là Tài) đang kéo một con cá tra 3kg lên. Tưởng thế là to lắm rồi, ai ngờ thầy Tài bảo chỉ là tầm trung.

DSCN2712

Lấy cần ra (cần của anh Thúy Anh), nặn mồi :)), khúc này vui nhất, mồi là cám. Cám này do người ta xay vỏ tôm rồi đủ thứ mà ra, nhão nhão. Nặn xong đặp vào lưỡi câu. Phần mà mình thích nhất đã đến, ra cạnh chòi, quăng cái đống mồi và lưỡi đó ra giữa hồ. Tưởng khó mà dễ, tưởng dễ mà khó :)). Quăng đc mấy là ra khá là xa, cũng có nhiều lần mồi bay thẳng ra ngoài luôn :)), còn lưỡi một mình chui xuống hồ.

DSCN2713

Thúy Anh và thầy Tài thì câu cần tay, chỉ trong phạm vì gần thôi. Thế mà không hiểu sao bắt đc nhiều cá thế. Nhất là Thúy Anh, có lần double 2 con 1 lúc 8-}. Mình mãi chỉ kéo đc 1 chú cá rô lên thôi. "Hãi" nhất là thầy Châu, kéo đc 1 con khoảng 6 ký lên. Nó dài cỡ 1 mét, to đùng, nặng trịch (nói thế thôi, chứ chưa đc chạm vào).

DSCN2714

Tàn cuộc, cũng đã khá trễ, 12 giờ kém rồi. Nhưng chưa thế về ngay, cả 4 thầy trò lại lao vào cuộc chiến gỡ rối cái dây câu. Cái dây rối tung lên. Mỗi khi đó cần nhẫn nại lắm mới gỡ ra được. Giờ mới thấy, gỡ dây là cả một công trình. Nhiều khi một mình không đủ sức gỡ cái dây rối, mà cần cả ông thầy vào giúp. Nhiều khi 2 cái dây móc vào nhau, phải gỡ từ cả 2 đầu. Sau 10 phút, đã giải tỏa đc cục rối đó, thầy trò kéo nhau về. (hix, vẫn chưa ôn đc chữ java nào)

DSCN2723

...

Về tới nhà, là chỉ kịp vào rửa mặt, lau tai lau mũi là phải lên xe đi thi liền @-). Đói ơi là đói, vào đó kịp coi thêm đc 1 tí là đc gọi vào phòng. Lý thuyết làm hết 30, đến lúc nó khóa máy mới bước ra. Chả biết đc bao nhiêu. Còn thực hành, chả hiểu sao làm Layout null không đc. Mất nhiều thời gian vào cái đó quá, cuối cùng không kịp làm câu cuối. Vậy là thực hành không đc 100đ rồi. Sao hồi học kỳ I, thấy lấy 100đ dễ lắm mà, chưa tới nửa thời gian đã ra rồi :(, giờ thì.

P/S: Tội lỗi quá, không có tấm nào của thầy Tài.

Thời gian trôi về cuối năm

[ 28.12.2007 ]

Bóc bóc bóc, bước nhảy thời gian ngày càng dài, đẩy con người ta tới giây phút giao thừa. Dù là Tết tây thôi nhưng mà mình vẫn thấy nó đặc biệt (vì đc nghỉ học :p). Giao thừa hồi trước là toàn ngồi coi tivi, gặp nhau cuối năm với cả nhà (ai còn thức thôi). Rồi xa hơn nữa (những năm 9x) thì toàn ngủ khò, cho tới sáng mùng một, thức dậy hỏi mẹ: "Năm mới rồi à". Còn vài năm gần đây (2 năm) thì toàn online, ngồi đếm ngược cùng buddy trong Y! Messenger :D (năm nay chắc thêm Gtalk nữa).

Những ngày đầu năm mới, luôn là những ngày thú vị. Chẳng hiểu sao tới trường cứ thấy khác khác (già đi rồi, nghĩ ngợi tùm lum). Rồi đầu năm là lại bị cái bệnh viết thứ ngày tháng trong tập sai năm (toàn ghi năm cũ) :)), mà năm nào cũng thế, liên tục :">. Giờ thì có tiến bộ (chẳng qua là không phải viết nữa nên nó thế thôi :))).

Năm nay, qua 365 ngày, đã có nhiều thứ thay đổi. Bạn mới tới, bạn cũ ra đi. Nói chung là nhiều điều đáng nhớ trong năm nay. Đầu năm nhận ra cái gì là của mình, cái gì không. Những cuộc đi chơi với Amotizen. Rồi tháng 3 mua xe máy nè :)), tập có 1 lần là mua xe luôn :->. Publish cái blog version 3 nè rồi lập băng PRITDR, công bố tiêu chuẩn bạn gái :)). Mất con mèo béo sống với mình 2 năm trời. Quen Nhã péo nè, đi chơi Phan Thiết lần đầu, chia tay thằng Sơn mập :@) và Phúc (cũng mập), quất 1 cái Xmas quá vui.

Picture of the year

Còn 3 ngày nữa là sang năm mới rồi, hy vọng sẽ không viết sai năm thành 2007 nữa. 2008, quyết tâm đạt đc những điều sau (nói thế thôi, không đc đừng có sửa lưng mình)

  • Tháng 1: Lấy 100đ phần Java (khó đây :-ss).
  • Tháng 2: Design lại blog \:D/.
  • Tháng 3: Lên hạng 20+ trong lớp :-s.
  • Tháng 4: Sẽ có bằng Diploma of Information Systems Management.
  • Tháng 5: Lên hạng 15+ trong lớp.
  • Tháng 6: Thi tốt nghiệp đàng hoàng /:).
  • Tháng 7: Thi vào ĐH BK khoa CNTT 8-}.
  • Tháng 8: làm sinh nhật thứ 18 thật bự <:-P.
  • Tháng 9: thi bằng lái xe >:).
  • Tháng 10: Quay lại học năm 2 của Aptech
  • Tháng 11: Luyện AV :->
  • Tháng 12: Kiếm bạn gái =))

Ôi, chỉ tiêu đặt ra là vậy, làm đc tới đâu thì làm, cần nhất cái tháng 12 ấy :)), chán cảnh này lắm rồi.

Xmas năm nay

[ 23.12.2007 ]

Yeah, cuối cùng, sau đúng 365 ngày, ngày Noel cũng quay lại cùng bao nhiêu niềm vui (vui nhất là kết thúc kiểm tra HK I).

Đây là câu đầu tiên trong bài viết ngày 24.12.2006. Nam nay cũng vậy. Cảm giác thật tuyệt khi lại được đón Xmas sau 365 ngày (lần tới sẽ lâu hơn, 366 ngày lận :(). Cũng vừa sau một mùa thi khắc khổ (:((, điểm thi cũng khắc khổ không kém). Chỉ có một điều khác :)), nghe bài Last Christmas để biết thêm chi tiết.

Trước ngày Noel năm nay cũng làm đc 1 điều có ý nghĩa. Đó đơn giản là quay lại Mai Hòa. Cùng những nhóc không may bị HIV từ nhỏ. Lần này quả là vui hơn lần Tết. Tết trước tới chỉ là tặng quà, nói chuyện, chụp hình, ẵm bế vài em. Lần này là cả một "cuộc chiến", cuộc chiến của người khổng lồ Gman (Giant man) cũng 1 đàn trẻ, tranh giành 1 trái banh :)). Úi, chạy tới chạy lui, chạy lên chạy xuống, mồ hôi nhễ nhại. Sau đó lại phải làm thân trâu ngựa (hay thân hươu còi không biết) cho mấy nhóc cưỡi. Nhiều khi mệt quá, nằm ra sân luôn =)) (tội nghiệp mình quá, còn bị mấy nhóc đè lên).

DSCN2563

DSCN2565

 DSCN2580

Sau đây là vài hình ảnh hấp dẫn khác:

DSCN2593

DSCN2582

Picture1 009

That's the day at Mai Hòa. See you again, someday.

Sau chuyến đi Củ Chi bằng bus + taxi này (:-ss, taxi cơ đấy). Mình và Thúy Anh còn đi ăn trận cuối. Bất ngờ, gặp lại Thảo Nguyên đang ăn cùng Ngân B1. Thảo Nguyên vừa về Việt Nam trong kỳ nghỉ Xmas này \:d/, vui vui.


Download

Leng keng

[ 19.12.2007 ]

Kỳ thi HKI đã trải qua đc 2 ngày. Chỉ còn một buổi cuối với Anh, Lý, Hóa nữa thôi. Sẽ là 100% trắc nghiệm. Mình phải làm cho đàng hoàng. Văn của mình quá tệ rồi, nếu không lo cứu điểm thì có thể sẽ bị rớt xuống TB (!?) :-<. Toán hôm nay cũng không tốt lắm, ko qua đc 8 mất :(. Học tập sa sút quá rồi đấy.

Đi thi về, buồn đời đi ăn Leng Keng. Đây là lần thứ 3 đi ăn Leng Keng rồi. Leng Keng rất là ngon, mà lại vô cùng vui n ữa. Lời khuyên cho bạn nào có bạn gái (hay chưa có, như mình) cũng lên đi ăn. Cứ tới đại một cái KFC nào đó, bỏ 12k cho 2 cây kem Vani hay Chocolate gì đó, là được một bữa mặt mày như con nít, cười ko ngớt, buồn cũng thành vui.

Kem - dĩ nhiên không phải Leng Keng rồi

À quên, hôm qua qua nhà thằng Sơn để lấy 2 gói quà cho Ngọc (:-s, lỡ nói lấy từ T6 mà giờ mới lấy đc). Thằng này đi Úc mang theo cả sách thí nghiệm Lý, Hóa của nhóm nó, mình không sang lấy về thì chả biết nhóm này HKII lấy gì mà thí nghiệm. Nói cho các bạn biết tình hình của béo. Béo sang đó ở chung với 1 gia đình Việt Nam và 1 cha Ấn Độ gì đó. Đã tới trường nhận lớp, nhưng chỉ mới gọi về nhà 2 lần. Nói chung là thằng này đoảng lắm, chả biết tự lo đc không đây.

Joyeux anniversaire

[ 18.12.2007 ]

Có ai biết hôm nay là ngày gì không? Đứa nào trong lớp mà không biết là lớp phó kỷ luật cạo đầu, trừ 21 điểm hạnh kiểm đấy nhé :-w. Hôm nay là...

Ai đây ấy nhỉ?

Còn ai chui vào đây đc nữa 3:-o3:-o3:-o3:-o. Đó chính là bạn , Trâu , ủa quên Châu nhà ta. Hôm nay chính là ngày sinh nhật thứ 17 của bạn ấy. Sinh nhật thứ 17 rồi, vậy là bạn Châu nhà mình đã đủ sức mạnh bẻ gãy sừng Trâu rồi. Chà, cái đà này thì chắc Châu này không kiếm được bạn trai quá, anh Trâu nào vừa mon men lại gần đã bị chị Châu bẻ sừng mất rồi :)) 3:-o.

Joyeux anniversaire
Joyeux anniversaire
Heureux anniversaire
Tous nos vœux sont sinceres
Pour ton anniversaire
Tes amis aujourd'hui
Se sont tous reunis
Ton bonheur on espere
Pour ton anniversaire

Mong rằng tuổi 17 của Châu thật hoành tráng nhé.

CD1

[ Full Album ]

Ôi cái trường

[ 15.12.2007 ]

Ai cũng biết hôm nay là ngày toàn dân đội nón bảo hiểm khi ra đường. Tivi báo đài tuyên truyền rầm rộ. Trường mình cũng thế. Giám thị thông báo từ ngày hôm qua: "Ngày mai, em nào đi xe máy tới trường đều phải đội nón bảo hiểm". Úi zời, cái này thì có gì khó đâu, mình đã đội từ thứ 2 rồi - nghĩ thầm. Và vì thế, hôm nay mình ngang nhiên đi xe máy, đội nón, thẳng tiến tới trường như mọi ngày từ giữa năm 11.

Lạ. Ngoài đường sao lại chả thấy bao  nhiêu anh công an. Vắng, đi nhanh (không có đi ẩu đâu nhá). Trên đường đi còn cười giỡn, nói đùa rằng csgt nó tập trung ở cử trường rồi nên ở đây chả thấy đâu. Đến trường, ngay nhà giữ xe, không quẹo vào mà đi tiếp để mua hamburger bò 8k gần đó. Không chú ý nhìn về phía cổng, chỉ thấy sơ là không có bóng áo vàng nào cả.

Mua xong, quay lại, hiên ngang vào ghi số lấy vé. Lúc này mới nhận ra 2 bóng cao cao, quen quen đứng sát bên. Đó là Mr. and Mrs. Giám thị. Tới lúc đó, vẫn cười, chào thầy cô, rồi phóng vào tiếp. Vừa nhích lên đc vào cm. Thì thầy vội chặn lại, "ân cần" hỏi:

Thầy: "Em đi xe bao nhiêu cc?"
Mình: "Dạ. :"> (e thẹn) dạ 100 thưa thầy." (:-s thực ra có 97,3 thôi :-bd)
Thầy: "Em có giấy phép lái xe chưa?" - vẫn rất ân cần.
Mình: "Dạ chưa ạ." (:-ss)
Thầy: "Em tên gì" - bắt đầu đổi giọng.
Mình: "Dạ em tên V.T. ạ" x_x
Cô: "Lớp nào? Kéo cái áo khoác lên để thầy xem lớp nào." - xen vào.
Thầy: "12A1 hả"
Cô: "Để em đọc số xe cho anh viết vào nhé" :|
Thầy: "Tiêu con rồi >:)" - vừa nói vừa viết :((.

Ôi, thật là nhảm nhí, quá nhảm nhí, cái chết đến quá nhanh, quá bất ngờ. Đi gần 8km từ nhà tới trường, bao nhiêu ngày, không một lần bị csgt bắt. Thế mà hôm nay lại chết trong tay của Mr and Mrs Smith này. Đúng là cuộc đời thật nhẫn tâm.

Mr. and Mrs. Smith

Cái chết nhảm nhí này còn cho thấy cái trường cấp ba này đúng là xyz. Vi vu bao ngày không bị sao. Cuối cùng gửi xe trong trường thì bị bắt. Thêm nữa, hôm qua gửi xe trong sân bay, mất thẻ xe :|. Chỉ sau một chốc chờ đợi, giữ xe trong đó đã cho mình lấy xe (dĩ nhiên là vì có giấy tờ xe + CMND). Lúc đó nhớ lại cái hôm mình làm mất thẻ xe trong trường. Bọn họ quyết tâm không cho mình lấy xe, bắt chờ tới hôm sau (!?). Thế đấy, cái bãi giữ xe này làm mình tức sặc não nhiều lần lắm rồi. Thôi, chuẩn bị tái triển khai chiến dịch "bãi giữ xe" giống tháng 10 thôi nào.

Tới tiết chủ nhiệm, trường phát về mỗi lớp một quyển luật giao thông với nhan đề:

Nghị định số 146/2007/NĐ-CP ngày 14 tháng 9 năm 2007 của chính phủ
Quy định xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực giao thông đường bộ

Bó tay, thầy đưa lại cho lớp phó kỷ luật (là cái thằng sáng nay mới bị bắt) về đọc rồi giảng lại cho các bạn sau khi thi HKI xong =)). Chỉ biết cười!

P/S: Bài học rút ra: "Những người xung quanh bạn là những người bạn cần cẩn thận nhất."

Bữa cuối rồi

[ 14.12.2007 ]

Hôm nay là ngày cuối cùng toàn dân không phải đội nón bảo hiểm trên 100% tuyến đường rồi. Hôm nay cũng là ngày cuối cùng mà thằng Tống béo ở Việt Nam. Chỉ vài tiếng nữa thôi, mọi người ra đường đều phải vác theo cái "nồi cơm điện" trên đầu, để giảm thiểu hậu quả của tai nạn giao thông. Cũng chỉ ít giờ đồng hồ nữa, thằng Tống béo sẽ lên máy bay bay đi Úc để gia tăng số Amotizen ra đi "tìm đường cứu nước".

Buồn thật, thế là từ mai không còn nhiều cơ hội đội cái nón Gman. Cũng không còn được ôm bụng thằng Tống béo nữa. Cái nón thì chỉ đội đc 3 tháng hơn. Còn thằng béo thì quen từ lớp 4.

Mình cũng đã tập đội nón cho quen từ đầu tuần. Thằng béo cũng nghỉ học từ đầu tuần trước. Hôm trước nó vào lớp để chia tay thầy và các bạn. Mình mang máy theo chụp được mấy tấm hình. [ Album đầy đủ ]

Tống béo và thầy Huyết
Tống Thái Sơn và thầy

Tổ 4 của Tống béo
Cả tổ 4 của chú Sơn mập

Hiện giờ là đang chuẩn bị sang nhà chú Sơn mập này làm party cuối cùng trước giờ ra sân bay. Cũng là lúc chuẩn bị nón bảo hiểm cho ngày mai đi học.

Con mèo và nón bảo hiểm

Emoticon cho Blogger - updated

Update: http://gman-blog.blogspot.com/2009/07/emoticon-for-blogger-version-3.html

Bài viết này sẽ giúp bạn có những emoticon của Yahoo!Messenger xuất hiện trên blog. Khi soạn bài, bạn chỉ cần gõ vào các ký tự như :), khi hiển thị nó sẽ thành :).
Các emoticon chỉ hiển thị trên blog, sau khi blog đã được load xong hết.

Cách thực hiện:

Bước 1:

Các bạn mở phần Edit HTML trong blog ra.
(từ DashboardEdit Layout → chọn Edit HTML)

Sao lưu template hiện tại
(Download Full Template)

Bước 2:

Tìm tới đoạn code sau:

<head>

Thêm dòng này vào ngay dưới <head>

<script src='http://site.gman.googlepages.com/Emoticon.js ' type='text/javascript'/>

tìm tiếp tới dòng:

<body>

sửa lại thành:

<body onload='replaceText();'>

Tìm đoạn:

<b:section class='main' id='main' showaddelement='yes'>
<b:widget id='Blog1' locked='true' title='Bài đăng trên Blog' type='Blog'/>
</b:section>

Sửa thành

<div id='emoticon'>
<b:section class='main' id='main' showaddelement='yes'>
<b:widget id='Blog1' locked='true' title='Bài đăng trên Blog' type='Blog'/>
</b:section>
</div> <!-- end emoticon -->

sau đó lưu template lại
(nút SAVE TEMPLATE màu đỏ)

Vậy là xong.

File: Emoticon.js
Người viết: Gman
http://gman-blog.blogspot.com
gmanvn [at] gmail [dot] com

Sau đây là bảng ký tự tắt của tất cả 95 emoticon (vâng, 95).
Nếu bạn thấy nó hữu ích với mình, hay có trục trặc gì khiến emoticon của bạn không hiện ra chính xác, hãy để lại comment, mình sẽ trả lời nếu có thể. \:D/

Hình ký tự Hình ký tự
:) :) 8-X 8-X
:bz :bz *-:) *-:)
:D :D ~O) ~O)
^#(^ ^#(^ (~~) (~~)
x_x x_x **== **==
:!! :!! ~:> ~:>
\m/ \m/ :(|) :(|)
:-bd :-bd 3:-O 3:-O
:-q :-q :@) :@)
>:) >:) %-( %-(
#:-S #:-S :-?? :-??
:-S :-S :o3 :o3
B-) B-) <):) <):)
~:> ~:> >:P >:P
X( X( :-w :-w
:-O :-O :^o :^o
=(( =(( @-) @-)
:-* :-* #-o #-o
:P :P :-? :-?
:"> :"> (:| (:|
~X( ~X( <:-P <:-P
:)] :)] 8-} 8-}
:-c :-c :O) :O)
=; =; :-& :-&
:-B :-B :-$ :-$
O:-) O:-) [-( [-(
=)) =)) %%- %%-
/:) /:) @};- @};-
:| :| :-< :-<
:)) :)) :-SS :-SS
:(( :(( =D> =D>
:( :( =P~ =P~
:-h :-h (*) (*)
:-t :-t :-j :-j
8-> 8-> ^:)^ ^:)^
I-) I-) :-@ :-@
8-| 8-| ;)) ;))
L-) L-) >:/ >:/
>:D< >:D< \:D/ \:D/
;;) ;;) [-X [-X
[-O< [-O< :)>- :)>-
:-L :-L b-( b-(
>-) >-) :-" :-"
=:) =:) $-) $-)
(%) (%) o=> o=>
o-+ o-+ o-> o->
:x :x ;) ;)
:-/ :-/    

 

Những cái "ai ngờ"

[ 7.12.2007 ]

Chịu không nổi nữa rồi. Mấy ngày này sao mà xui quá không biết. Bao nhiêu là chuyện. Hầu hết là liên quan tới học hành thi cử không.

Mở màn là bài kiểm tra Văn. Cô dặn 4 bài, 2 thơ và 2 truyện. Rút kinh nghiệm các bài trước, lần nào đề cũng có truyện, mà truyện thì dễ học hơn thơ nhiều (truyện nó logic hơn). Lần này mình tiếp tục trung thành học truyện mà thôi. Ai ngờ, đề ra 2 bài thơ. Đuối như trái chuối.

Tiếp tục chương trình là ngày thứ tư xui xẻo. Cô dặn làm 10 bài toán, mình "chăm chỉ" là cả 9 bài rồi. Tính toán rất chi ly, là mình sẽ phải lên làm bài 8 hay cùng lắm là bài 9. Ai ngờ bài 9 cô để lại sau cùng, thế là lên bảng làm bài 10 :((. Đuối tập 2, cô thấy trong tập chưa có bài 10 → cho về chỗ luôn.

Cùng ngày, bài Anh Văn 1 tiết. Làm xong thấy kỹ lưỡng lắm rồi, ai ngờ vẫn nhìn thiếu 1 câu, đọc sai 2 câu → 8 điểm là cùng. Bài địa thì rơi vào đề dài, viết không kịp nghỉ thế mà chỉ có 9đ (chịu chung số phận với khoảng ½ lớp. Tới tối lên học Aptech cũng không bình lặng cho đc. Khổ, mình thấy mình có nói gì quá đáng lắm đâu cơ chứ :(, buồn.

Sang thứ Năm, mới đầu là bài thi HK thể dục không đạt, nhảy sai kỹ thuật mất tiêu. Hồi thi nhảy cao trong trường nó cho nhảy tự do nên dễ hơn cái này nhiều. Tối khuya mới nhớ ra, mình chưa save cái file .java làm hì hục trên lớp về. vậy là toi, mất trắng mấy tiếng đồng hồ trên đó.

Ai ngờ 

Còn hôm nay, xui tàn nhẫn, tiết toán lên sửa bài lấy điểm cộng. Làm xong, ổng bảo làm tự luận mà vậy là tiêu rồi @-), ẩu quá → không đc cộng điểm thì thôi ai ngờ → trừ 1 điểm, còn 3 :)) =)).

Đấy là cái series này xui xẻo của mình đấy. Hy vọng mai kiểm tra 1 tiết Giải tích sẽ êm đẹp, kết thúc cái bóng đen nào đó đang ám mình :-<.

IYC - I and You... Conflict

[ 1.12.2007 ]

Cuối tuần rồi, sáng vẫn phải đi học như thường, phổ thông nó chán thế đó. Không biết bao giờ vào đc đại học, có cuộc sống "lành mạnh" (tối 11 giờ ngủ, sáng 8 giờ dậy, T7 CN nghỉ) như anh Toàn nhỉ :-<. Còn ít nhất là 8-9 tháng nữa lận :((. Ôi, những tháng ngày dài bất tận.

Hôm nay đổi cặp đi học, phải đem cái balô theo để còn mang cái Laptop của thằng Luân về. Ngày thứ 7 không có gì đáng chú ý, trừ bản kiểm điểm và tiết SHCN. Trong tiết đó, thầy vừa phát "quà" cho mấy bạn có thành tích cao trong hội khỏe Phù Đổng (có mình nè) và tổ chức văn nghệ giữa các tổ luôn. Tổ mình lên chơi 1 liên khúc:

  1. Pípo xình xịch...
  2. Lớp chúng mình...
  3. Tập thể dục buổi sáng (1,2,3,4 hít thở hít thở...)
  4. Benny và các bạn (I love you, You love him me.)

Bài hát "Lê Hồng Phong mái trường mơ ước" đã kép lại chương trình văn nghệ, đồng thời chấm dứt 1 tuần vất vả ở trường. Mọi người về nhà chuẩn bị cho 1 tuần mới, còn tệ hại hơn với 5/6 ngày có kiểm tra 1 tiết và thi HK @-) 8-}.

Trốn hay khỏi LHP, theo kế hoạch, mình và TA đi ăn cơm gà (đường Tú Xương đó). Ngon ghê, mà hơi đắt (bữa trưa 30k có phải là đắt không nhỉ :-/). Rồi về lại trường, đi uống café. Mình nghiện nặng lắm rồi, trưa mà không có café thì có lấy băng kéo dán mí mắt lên cũng không chống lại được cơn buồn ngủ kéo tới. No say, mình lên đường qua Cung văn hóa lao động cho buổi kỷ niệm International Volunteer Day do IYC đồng tổ chức.

A volunteer is someone who serves in a community primarily because they choose to do so. Many serve through a non-profit organization – sometimes referred to as formal volunteering, but a significant number also serve less formally, either individually or as part of a group.

Tới nơi, bắt đầu đi tìm người quen. Thực ra là chả quen ai hết. Biết mỗi bạn Thúy Hằng (12D3). Mà cũng mới gặp 1 lần chứ nhiêu đâu. Vào tới nơi, ai cũng là người mới. Trước khi lên đã chuẩn bị tinh thần phải làm model cho cái show biểu diễn trang phục tình nguyện rồi. Nhưng mà không ngờ là mình phải mặc 1 cái áo thật là funny.

Nhìn từ ngoài như 1 cái áo tập võ. Nhìn kỹ thì ra kiểu kiểu sơ mi. Có nhiều nút áo. Tay dài :-& (em sợ nhất mấy cái ao tay dài). Vừa dài vừa rộng. Màu trắng bệt (trái ngược với màu da)... Nói chung là kinh khủng @-).

Tập từ 2 giờ kém tới 3 giờ hơh, khát khô cả cổ. Mãi mới có lúc nghỉ ngơi đi chơi vòng vòng trong đó. Nhưng mà nhìn 1 vòng chả có gì hay cả, nên chạy sang sân bóng rổ chơi :">. Lâu rồi mới cầm vào trái banh, nó cứ gượng gạo sao ấy. Mất một lúc để làm quen. Nhưng chưa gì đã phải về sân khấu, mặc cái áo quái dị vừa kể trên vào để diễn.

Lúc diễn mới nhận ra có mỗi mình mình làm sai. Mà có phải tại mình đâu. Lúc tập đã thuộc bài rồi, tự dưng ai đẩy mình lên, thế là mình phải làm theo bản năng vậy. Mà chắc không sao, không ai để ý đâu. Sáng khoái nhất là khúc thay áo ra :)). Hạnh phúc thật khi đc choàng cái áo sơmi cũ vào người.

Ngồi nghỉ ngơi 15 phút cho đỡ mỏi rồi mình cũng khăn gói ra về. Hôm nay nhà cậu Long lên chơi (thực ra là đi khám bệnh). Cậu nhờ mình chở đi mua thuốc. Mua xong 2 cậu cháu đi uống café. Lâu lắm mới có một tối cuối tuần đi chơi thế này. Vui thật.

Cái tựa bài chỉ là vui thôi nhé. Thực ra IYC có slogan là I and You Connect ;))