Làm biếng

[ 29.11.2007 ]

Mấy ngày hôm nay việc học căng thẳng quá. Kiểm tra liên tục, bài vở đè đầu. Tới tận hôm nay mới rảnh ra một tí để viết blog. Hệ quả của việc kiểm tra liên tục là một tràn điểm trả về. Tốt có xấu có. Nhưng nhìn chung là khả quan dần. Trong đó có nhiều cái do may mắn nữa. Cụ thể là bài toán, tính sai đạo hàm (:">) tưởng 6 điểm rồi. Vậy mà cô không nhận ra, thế là vẫn chấm đúng bài đó, chỉ mất 1 điểm trình bày thành ra 9 điểm (\:d/) - bài toán tự luận đầu tiên sau cái "hung tin" ngày trước.

Nhưng mà vừa sau bài toán may mắn đó, mình lại phải đối mặt với một bài kiểm tra toán khác. Hix, lần này là Hình, mà còn 1 tiết nữa chứ. Làm tệ quá, chắc 5đ là cùng. Có một câu dễ ơi là dễ, thế mà làm sai :(. Đi tiếp về ngày hôm qua, về với bài thuyết trình Sinh. Ọc ọc, đúng là... quá tệ. Mà cũng phải thôi, hết hơn nửa nhóm không có hứng thú với bài này rồi làm sao mà làm tốt đc. Thứ tư thuyết trình thì thứ 3 mới làm. Nói cũng tùm lum, slide chạy tùm lum theo, chả biết phải làm sao nữa. Cả bài văn đôi mắt nữa ;;). Chán ghê, mình ôn kỹ lưỡng thế, viết tới 3 tờ,... vậy mà cô cho có 6- (6 còn trừ nữa). Chán ghê, văn ai vớt tôi lên đây :((.

Mèo lười

Cái đáng chú ý nhất trong 7 ngày qua là vở bài tập Hàm số. :)) tiêu, 2 trang liên tục 2 ch "không làm BTVN (bài tập về nhìn)". Thứ 7 đã bị một cái rồi, tưởng là T4 cô sẽ không hốt lên nữa. Ai dzè, cô hốt cả lớp mới khổ chứ. Thế là hết chạy. Cùng 13 em nữa (lại toàn con trai thì phải), viết một bản tường trình nguyên nhân, phương hướng sửa đổi (may mà không bắt đưa cho PH và CN ký). Mà mình cũng cần phải thay đổi thôi, lười quá rồi ~X(.

 

Tia nắng, mặt trời, mặt trăng và gió...

Chôm-ed from Marcian X.U.Â.N.H.Ằ.N.G

Tình ca của Gió

Gió phiêu lãng
Theo bước chân chiều
Tung bay những chiếc lá xanh màu ngọc bích
Gió là kẻ điên
Vi vu khúc ca của riêng mình
Kiêu ngạo trong chính vẻ lãng mạn dịu dàng
Gió ầm ào
Giữa đêm trăng tĩnh lặng,
Đánh động những cơn sóng biển
Để mặc sau lưng tiếng dương cầm
Lãng tử bước dạo trong đêm... (st)

Tia nắng

Tia nắng là một cô gái rất xinh xắn, dễ thương. Cô không đẹp cái vẻ đẹp lộng lẫy, kiêu xa. Mà đó là cái vẻ đẹp bình dị, gẫn gũi. Lúc bấy giờ, có nhiều chàng trai để ý Tia nắng lắm. Mặt trời mạnh mẽ và ấm áp, chàng Gió kiêu ngạo và bướng bỉnh, Mặt trăng nhẹ nhàng và gần gũi... Tất cả bọn họ đều mong có được Tia nắng. Nhưng mỗi người đều thể hiện tình cảm của mình theo một cách riêng.

Mặt trời

Mặt trời nóng bỏng, luôn mang lại cho Tia nắng những điều bất ngờ, thú vị, những cuộc dạo chơi bên dòng suối, trên những sườn đồi, trong những cánh rừng đầy hương hoa... Bên Mặt trời, Tia nắng luôn thấy yêu đời, yêu cuộc sống.

Tia nắng

 

Mặt trăng

Mặt trăng lại luôn mang cho Tia nắng những phút giây nhẹ nhàng, êm đềm, thoải mái nhất. Bên Mặt trăng Tia nắng luôn có những phút giây để nhìn lại mình, để nhớ lại những gì mình đã làm, đã trải qua. Từ đó tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.

Gió

Còn với chàng Gió. Gió kiêu ngạo và lạnh lùng. Gió sâu sắc và tình cảm. Với Gió, Tia nắng luôn được nhìn thấy cuộc sống ở khía cạnh khác. Một cuộc sống nội tâm, một cuộc sống không phải toàn màu hồng như với Măt trời, không nhẹ nhàng như với Mặt trăng. Nhưng cô sợ Gió. Bởi vì cô biết Gió không bao giờ là của cô cả. Gió kiêu ngạo lạnh lùng quá, để không thể cất lên được tiếng Yêu.

Ánh trăng

...
Và kết quả thì có lẽ ai cũng biết rồi. Tia nắng đã chọn cho mình Mặt trời. Cuộc sống luôn vận động, luôn hướng về phía trước. Với Mặt trăng, Tia nắng chỉ có thể xem như một người bạn tốt, có thể trút những lo âu, phiền muộn, những khó khăn.

Còn với Gió, có thể đó là một sự ngưỡng mộ, một sự đồng cảm, và cũng có thể là tình yêu nữa. Nhưng Tia nắng đã không chọn Gió. Đơn giản bởi vì Gió quá kiêu ngạo, kiêu ngạo hay nhút nhát? Yêu mà không dám thể hiện, hay không chịu thể hiện.

Để rồi bây giờ, Tia nắng luôn ở bên Mặt trời, Mặt trăng chỉ thỉnh thoảng gặp họ vào những lúc hoàng hôn. Còn Gió, ngày ngày vẫn lang thang, không nơi vô định. Gió đã đánh mất một thứ mà không bao giờ còn có thể tìm lại được nữa - tình yêu.

Thời gian chẳng quay lại bao giờ. Có những thứ đôi khi phải cúi xuống người ta mới có thể lấy được nó.

*
*   *

Những cô gái lãng mạn và nồng nàn thường chọn Mặt trời.
Những cô gái yếu đuối và mỏng manh thường chọn Mặt trăng.
Còn những cô gái mạnh mẽ và cá tính thường chọn Gió.

Và người ta cũng khuyên rằng, người con gái nên yêu Gió, lấy Mặt trời làm chồng, và làm bạn với Mặt trăng.

Trong thực tế, con gái càng trẻ, càng muốn thể hiện cái tôi nhiều, càng muốn khẳng định mình, nên thường yêu những chàng trai như Gió. Nhưng càng lớn, người ta càng chọn nhiều những chàng trai như Mặt trời. Và khi một người phụ nữ thất bại nhiều, hoặc trắc trở nhiều, họ lại có xu hướng tìm một người con trai như Mặt trăng.

 *
*   *

Gió

Gió lang thang, lang thang qua từng con phố, từng ngôi nhà. Gió tự do, có thể làm mọi việc mà mình thích, có thể hét to, có thể dịu dàng, cũng có khi dữ dội. Người ta yêu Gió đấy, mà cũng sợ Gió đấy. Gió xa cách quá, hoặc người ta sợ gần Gió quá...
Cứ thế và đến một ngày, Gió thấy mình          cô đơn          .....

Tia nắng là của Mặt trời. Ánh trăng là của Mặt trăng. Còn Lá cây. Lá cây dù có đi theo Gió đến đâu đi nữa, thì Lá cây cũng đâu phải của Gió. Trái tim của đã luôn hướng về Cây rồi.
Gió cô đơn.

Gió hỏi ông trời: "Ông trời ơi, sao ông bất c ông đến thế? Tại sao ai cũng có đôi có cặp, ai cũng có một chốn bình yêu cho riêng mình, còn tôi thì không? Tại sao lại như vậy?"

- Chẳng phải ngươi thích tự do hay sao? Ngươi muốn đi lang thang khắp nơi. Ngươi muốn được nhiều người biết đến. Ngươi muốn mọi người vừa yêu mến, vừa nể sợ ngươi. Chẳng phải ngươi đang có tất cả những điều đó hay sao ? - Ông trời trả lời.

- Vậy chẳng nhẽ không có một ai muốn làm tất cả những điều đó cùng tôi ư? Tôi muốn có ai đó đi cùng tôi tới mọi vùng đất, ở bên tôi những lúc tôi vui vẻ, cũng như những lúc giận dữ, hay khó khăn. Tôi phải làm gì để tìm được một người như thế?

- Người đó có thể không có màu sắc, nhưng không hề vô hình, có thể dịu dàng nhưng không yên lặng, có thể quá nhẹ nhàng, nhưng không phải là không cảm thấy được. Nếu ngươi biết để ý, biết cảm thông, biết chia xẻ, biết lắng nghe, biết quý trọng những điều mình đang có, ngươi sẽ nhìn thấy người mà mình cần tìm.

Into_the_wind___by_NaBHaN

Gió làm theo lời Ông trời nói. Gió để ý, Gió lắng nghe, Gió học cách cảm thông, cả chia xẻ với mọi người nữa. Gió cố gắng, Gió đã làm thật nhiều. Cuối cùng, Gió cũng thấy được người mình cần tìm.

Thật bất ngờ, người đó đã luôn ở bên cạnh Gió, những khi khó khăn, cũng như khi hạnh phúc, những lúc Gió vui vẻ hát ca, cũng như khi Gió lạnh lùng, giận dữ. Người đó đã luôn đi cùng Gió, đến những thảo nguyên bao la, lên núi cao, hay xuống biển rộng... Dù Gió có đi đến đâu thì người đó vẫn bên Gió. Vậy mà bao lâu nay Gió đã không nhận ra điều đó.
Và cuối cùng thì bạn có biết người đã luôn ở bên Gió là ai không?

Lẽ ra tôi muốn bạn hãy học cách cảm thông, học cách chia xẻ với mọi người, tôi muốn bạn hãy nhìn ra xung quanh, biết yêu thương và quý trọng những gì mình đang có, tôi muốn bạn hãy lắng nghe và suy nghĩ.... Tôi muốn bạn làm tất cả những điều đó rồi tôi mới nói cho bạn biết người đó là ai cơ.
Nhưng bạn sẽ biết ngay thôi, vì... những Đám mây không muốn người khác phải bận lòng nhiều.

*
*   *

Hạnh phúc

Nhân dịp Trung thu, Mặt trời, Mặt trăng, Gió, Tia nắng, Ánh trăng, Đám mây và các bạn bè khác tập trung tại nhà Mặt trăng. Trong bữa tiệc, mọi người cùng đưa ra câu hỏi về hạnh phúc.

Người ta hỏi Mặt trời: "Mặt trời, anh có hạnh phúc không?"
Mặt trời trả lời: "Ồ, tất nhiên rồi. Khó khăn lắm tôi mới có được Tia nắng. Và bây giờ, cô ấy đã luôn đi cùng tôi, luôn ở bên cạnh tôi, chia xẻ với tôi, dù vui vẻ hay khó khăn. Và tôi hạnh phúc."

Người ta lại hỏi Tia nắng: "Tia nắng, cô có hạnh phúc không?"
Đôi mắt Tia nắng chợt sáng bừng: "Tại sao lại không chứ? Tôi đã có lúc muốn bay cùng Gió, cũng có lúc lại rung động trước Mặt trăng. Nhưng tôi đã chọn Mặt trời. Ở bên Mặt trời tôi cảm thấy ấm áp, cảm thấy được che chở, an toàn. Và tôi hạnh phúc."

Đến lượt mình, khi được hỏi câu hỏi về hạnh phúc, Mặt trăng nói:
"Tôi đã rất buồn khi Tia nắng chọn Mặt trời. Nhưng tôi cũng đã vui vì người mà tôi yêu quý tìm được hạnh phúc. Và rồi tôi cũng tìm được Ánh trăng cho mình. Cô ấy không kiêu sa, lộng lẫy, không sôi nổi. Nhưng cô ấy là một cô gái hiền và tốt bụng nhất mà tôi biết. Và tôi hạnh phúc."

Nàng Ánh trăng ở bên cạnh chỉ tủm tỉm cười ngượng. Khỏi hỏi cũng biết cô ấy hạnh phúc đến thế nào.

Còn chàng Gió thì sao ?

Gió nói: "Tôi thích lang thang, tôi thích được tự do muốn đi đến bất cứ nơi đâu mình thích. Vì thế mà tôi rất sợ một sự ràng buộc nào đó. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng, bất cứ ai cũng không thể sống một mình mãi được. Nếu tôi không biết quan tâm đến người khác, không biết yêu thương, chia xẻ, thì tôi sẽ không bao giờ hạnh phúc được. Tôi là người may mắn, vì đã có những Đám mây luôn ở bên cạnh tôi, những khi vui, cũng như khi buồn. Đó là một cảm giác bình yêu. Và tôi hạnh phúc."

Ở bên cạnh đó, những Đám mây cũng không giấu nổi niềm hạnh phúc của mình: "Tôi đã ở bên Gió, đau khổ khi anh ấy thậm chí không biết đến sự có mặt của tôi. Khi anh ấy buồn, tim tôi cũng đau nhói. Và tôi cũng cười thật nhiều mỗi khi anh ấy vui. Tôi không thấy mệt khi cứ phải đi theo anh ấy. Chỉ cần được ở bên Gió, dù ở bật cứ đâu, đi bất cứ nơi nào, tôi cũng thấy mình hạnh phúc. Và tôi hạnh phúc."

Vậy ai là người không hạnh phúc?
Một tiếng nói nhỏ, yếu ớt bỗng vang lên ở cuối bàn tiệc: "Tôi, tôi chưa từng biết đến hạnh phúc là gì."

- Ai đấy, ai vừa nói đấy ? - Tất cả mọi người đều tò mò, ngạc nhiên - Bước ra đây xem nào.
Ngôi sao bước ra. Nhỏ bé và lung linh.

"Là tôi. Tôi không bao giờ thấy buồn, không bao giờ phải khóc, không bao giờ phải đau khổ mong nhớ một ai cả. Nhưng vì thế mà chưa bao giờ tôi thấy vui, tôi cũng không cười được. Tôi chưa bao giờ có được cảm giác yêu thương và được yêu thương. Tôi đau khổ lắm. Tôi thèm được nhớ một ai đó, thèm được nghĩ về ai đó thật nhiều. Nhưng mà không có ai cả. Tôi thật là một người bất hạnh nhất trên đời này."

Tất cả đều nhìn Ngôi sao với ánh mắt cảm thông. Đúng là bất hạnh nhất rồi còn gì. Không biết mình muốn gì, không biết mình yêu và nhớ ai. Không vui, cũng chẳng buồn. Còn gì đáng sợ hơn những cảm giác đấy chứ.

Bỗng nhiên Gió nói: "Anh bạn ơi, đừng quá tuyệt vọng như thế. Tại vì anh chưa tìm được một nửa của mình đấy thôi. Anh còn trẻ quá mà. Hãy cứ vui sống đi. Làm nhiều việc có ích, biết quan tâm, chia xẻ với mọi người. Biết lắng nghe và cảm thông. Rồi anh sẽ có được tình yêu mà thôi."

Và hãy cứ tin rằng, nếu sống với một trái tim đầy tình yêu thương, thì người đó sẽ hạnh phúc.

Ngôi Sao

*
*   *

X quang

[ 22.11.2007 ]

Hôm nay các bạn Lê Hồng Phong chúng mình cũng các bạn trường khác của cả thành phố có một cuộc thi "nho nhỏ" để chọn đội dự tuyển hsg quốc gia. Mà cứ mỗi lần có cuộc thi thường niên này là mình lại thấy vui. Không phải là mình thi tốt mà vui đâu (mình còn không đc thi nữa ấy chứ). Vui là vì nó tổ chức tại chính LHP yêu dấu :)). Mà kéo theo là tất cả hs được nghỉ ở nhà hết. Thế là có một ngày nghỉ từ sáng tới tối.

"Nhân dịp" này, mẹ kéo mình đi khám sức khỏe. Nói thế thôi chứ chỉ đi khám tai mũi họng với khám mắt. Vì mình ho nhiều và mắt đơi khi nhìn không rõ. Mà khám ở đâu xa, lại là cái Trung tâm Y tế quận. Đây là lần thứ 2 tới đó khám. Lần một là bị bệnh gì chả nhớ, vào đó xét nghiệm máu với làm siêu âm. Còn lần này nhẹ hơn, chỉ có mỗi việc... ngồi chờ.

Sh*t thật, cái Trung tâm Y tế này nay đã upgrade lên thành bệnh viện rồi mà vẫn bèo nhèo quá. Cơ sở hạ tầng thì mãi không sửa chữa gì, vào đây mình cảm giác như vào thế giới của người tí hon vậy. Mình mém chạm đầu vào quạt trần rồi. Bác sĩ thì chả tập trung vào làm việc gì cả, nhoáng cái đã đi đâu mất, làm bệnh nhân ngồi đợi muốn rụng cả cổ. Đi khám hết hơn 2 tiếng, trong khi đó ngồi đợi không là 120 phút bà nó rồi. Bảo khám mà chả thấy làm gì nhiều, chỉ có mỗi khúc chụp x quang là vui thôi. Lần đầu đi chụp X-quang. Ông bác sĩ chụp cứ hỏi mãi mình cao bao nhiêu :">.

x-ray_420_122

Xong xuôi, cả mắt, cả phổi đều không có gì, bác sĩ kê toa thuốc cho uống mà thôi. Nhìn cảnh bà đó ngồi nghĩ ngợi khi kê toa thật là buồn cười. Bà đó hẳn là ráng nghĩ sao cho toa thuốc lên trên 100k ấy mà. Tại vì có bảo hiểm y tế chỉ miễn phí 100% khi tiền thuốc ít hơn 3 chữ số. Còn từ 100k trở lên thì phải trả 20%. Và mình đã phải trả 22k cho số thuốc này.

Chúc bạn may mắn khi đi khám sức khỏe như mình. Lưu ý: nhớ mang theo sách Lý tranh thủ ôn bài trong khi chờ nhé.

P/S: mắt mình đã tăng 0,5 độ rồi. Giờ mắt trái 3,0, mắt phải 2,25. May mà không cần thay kính.

Giáo dục và Đào tạo

[ 20.11.2007 ]

Giờ là 11 giờ khuya, buồn ngủ ghê gớm nhưng mà ráng ngồi viết blog, chỉ sợ mai sẽ không còn nhớ chi tiết sự kiện hôm nay. Từ sáng tới tối lê lết bê bết ngoài đường.

Sáng thì phí phạm thời gian nghe mấy ông già phát biểu. Nhất là cái ông Giám đốc sở Giáo dục và Đào tạo thành phố Hồ Chí Minh. Vào nói nhăng nói cuội, đả kích LHP. Nghe thật là khó chịu. Đứng nói thì nhét tay vào túi quần. Nói xong còn giơ tay lên chào mọi người. Đúng là xiếc. Rẻ tiền.

Tan ra là khoảng 9:30, nán lại chụp hình với thầy Huyết, Lemon Tree. Rồi chở Thúy Anh qua Nguyễn Gia Thiều. TA kêu vào đó xíu thôi, chụp hình với cô một tí. Thế mà 25 phút sau mới quay ra :-w :-w. Về tới Phan Bội Châu là hết thấy ai luôn. Qua nhà thầy Đạt thì khóa cửa mất rồi. → vác xác về nhà vậy.

Lúc ở trường, tính là chiều nay 1 giờ đi coi phim với Amotizen. Nhưng mà buổi trưa mệt quá, nằm ngủ luôn tới 4 giờ chiều :)), khỏi phim phọt gì luôn. Mở mắt ra, tính chơi game. Vừa đc một lúc thì nó cúp điện. Khốn nạn ghê, nó cúp định kỳ, cứ 5 giờ chiều T3 là nó cúp. Mọi bữa đi học hóa toàn phải ngồi đợi có điện, riết quen rồi. Hôm nay ở nhà mà nó cũng cúp luôn mới tức. Mà tức hơn nữa là cái ngày không đi học thì nó cúp có 15 phút, cái ngày đi học nó cúp tới 45 phút, làm phải về trễ :-w.

Tranh thủ lúc cúp điện, mình và mẹ lại sang nhà thầy Đạt (lần thứ 4 thứ 5 gì rồi). May là lần này gặp được thầy. Nói chuyện một hồi về chuyện học hành (@-) mẹ mình chỉ thích nói cái đó) rồi thầy cũng phải đi gấp, thế nên mẹ con đi về ăn cơm.

Ăn cơm nhanh chóng rồi chuẩn bị tiếp cuộc vui nữa. Lần này là cũng mấy đứa trong lớp sang nhà cô Hà chơi \:d/. Hẹn nhau 6:30 mà mãi 6:45 mới thấy được 10 đứa. Mình chở Hằng, cùng Diễm Phương sang đó Minh. Tới nhà cô :)), thằng Thanh được giao phó "trách nhiệm cao quý" là chở cô đi. Lòng vòng hoài mà không có chỗ dừng, mãi mới tìm đc cái quán cà phê ở chỗ Hòa Bình (chỗ chiều nay tụi nó đi coi phim Căn phòng bí ẩn). Vào đó toàn nghe bà con bàn bạc về bộ phim. Nghe vừa thấy tiếc (vì thấy hấp dẫn quá) mà vừa thấy đúng đắn khi ngủ ở nhà (vì phim này kinh dị quá :-s). Tội nghiệp nhất là Minh, bị thằng Luân nó hù cho mém khóc :)) =)). Phè phỡn tới 9:30 rồi chào cô về, để cô lại với mấy anh chị cựu hs của cô.

Thế là cũng đã đi thăm đc 3 giáo viên của 3 cấp I,II,III. Vậy là đạt tiêu chuẩn, yên tâm rồi #:-s. Giờ ngủ thôi \:d/. Chết! mai còn bài tích phân nữa @@, chưa ngủ đc :(( 8-x.

Ngày chủ nhật của em

[ 18.11.2007 ]

Hì, cả tuần rồi mới viết Daylog lại này. Nhiều chuyện để kể quá. Mà giờ thì cảm xúc qua hết rồi, cũng không còn hứng thú kể chuyện "ngày xưa" nữa. Chỉ còn nhớ những chuyện của ngày hôm nay thôi.

Hôm nay, một ngày cuối tuần. Thường thì mỗi sáng Chủ nhật ở nhà mình đều làm một thứ khác nhau. Hôm nay cũng thế, sáng coi Olympia xong rồi cùng mẹ sang nhà cô Toàn để thăm cô. Cô Toàn là giáo viên "chuyên" đầu tiên của mình. Học cô từ lớp 2, xưa lắm rồi, từ cái thời Đôrêmon bộ cũ mới ra tới số 16, cái hồi đó là lúc mình "luyện thi" Lê Quý Đôn đấy. Không có cô Toàn chắc mình sẽ chẳng vào đc LHP như hôm nay đâu.

Đã 10 năm từ ngày đầu học cô, cũng khoảng 5-6 năm từ ngày cuối gặp cô, hôm nay vào, nhìn lạ hẳn, không nhận ra cô (mà cô cũng chẳng nhận ra mình). May là mẹ mình còn hay qua lại với cô suốt mấy năm qua. Vào nhà cô uống nước, nói chuyện. Vui nhất là bà cô liên tục khen mình... đẹp trai :)) (:">). Khốn cái là mình đem máy ảnh theo, bỏ cốp xe, mà quên lấy ra chụp. Thế là dự định post hình cô lên đây coi như tiêu. :-< haizz


The friend of week
tấm này chụp ngày truyền thống Lê Hồng Phong (9/1/2007 )

Buổi chiều vẫn tiếp tục xách cặp tới lớp. Hôm nay thầy mới đọc điểm kiểm tra. Hix, có 8 à (thực ra là 7.4 nhưng mà thầy cộng tất cả 0.5 nữa). Thôi kệ, tại nguyên 1 chương mình vào sau chưa đc học, đánh rùa cả khúc. Vậy là tạm ổn, cần cố gắng thêm. Tan ra, đi ăn kem với Thúy Anh.

Tối về cứ muốn cầm cuốn tích phân ra luyện, mà sao... không cầm nổi cây bút lên :)). Trời đất ơi, tui lười quá vậy trời b-( b-( b-(. Ai đánh tui cho tui bớt lười đi cái coi @-). Thôi, rời máy để cố gắng cầm bút coi nào.

Giải thích về tấm hình: Chả là dạo này bạn Minh rất là quan tâm tới mấy cái status Y! của mình :">. Nhưng mà mình làm bạn ấy hố 2 lần rồi :-s. Tội lỗi quá [-o<. Thế nên quyết tâm đưa tên và hình bạn ấy lên đây để tạ lỗi :)).

Bức thư của Abraham Lincoln

Abraham Lincoln

Tổng thống thứ 16 của Hợp chủng quốc Hoa Kì (1861-1865) nổi tiếng là một diễn giả tài giỏi. Ngay sau khi ông qua đời ngày 15-4-1865 do bị ám sát, rất nhiều người đã tiến hành sưu tầm những bài diễn văn,bài phát biểu, những lá thư của ông. Số di cảo này giúp người đọc hiểu được nhiều sự kiện lịch sử và mang lại một hình ảnh sâu đậm về cuộc đời và sự nghiệp của Abraham Lincoln. Ngoài bộ tiểu sử Abraham Lincoln gồm 6 tập của Carl Sandburg, thì những công trình được thực hiện công phu là The Papers of Abraham Lincoln do Ilinois Historic Preervation Agency thực hiện, Collected Works of Abraham Lincoln của Hiệp hội Abraham Lincoln và Virginia Fehrenbacher (Stafford, năm 1996).Riêng Hiệp hội Abraham Lincoln không chỉ sưu tập biên soạn thư và những bài phát biểu của ông mà còn đưa ra danh sách những câu nói, những bài phát biểu, những lá thư gây nhiêu tranh cãi là có phải của ông hay không. Lá thư gửi thầy hiệu trưởng của con trai do Abraham Lincoln viết mặc dù còn gây nhiều tranh cãi, nhưng rất phổ biến và được nhiều người biết đến.

Bức thư Lincoln viết cho người thầy của con trai ông

Kính gửi Thầy

Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này, rằng không phải tất cả mọi người đều công bằng, tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin Thầy hãy dạy cho cháu biết: cứ mỗi một kẻ vô lại ta gặp trên đường phố thì ở đâu đó sẽ có một người chính trực; cứ mỗi một chính trị gia ích kỷ ta sẽ có một nhà lãnh đạo tận tâm.

Xin thầy hãy dạy cháu biết cứ mỗi kẻ ghét bỏ ta thì ta lại tìm thấy một người bạn. Bài học này sẽ mất nhiều thời gian, tôi biết, nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu hiểu rằng một đồng đô la kiếm được do công sức lao động của mình bỏ ra còn quý giá hơn nhiều so với năm đô la nhặt được trên hè phố.

Xin thầy hãy dạy cho cháu biết cách chấp nhận thất bại và cách tận hưởng niềm vui chiến thắng. Xin hãy dạy cháu tránh xa sự đố kỵ.

Xin dạy cho cháu biết được bí quyết của niềm vui thầm lặng. Dạy cho cháu biết được rằng những kẻ hay bắt nạt người khác nhất là những kẻ dễ bị đánh bại nhất.

Xin hãy giúp cháu nhìn thấy thế giới kỳ diệu của sách nhưng cũng cho cháu có đủ thời gian để lặng lẽ suy tư về sự bí ẩn muôn thủa của cuộc sống: đàn chim tung cánh bay trên bầu trời, đàn ong bay lượn trong nắng và những bông hoa nở ngát bên đồi xanh.

Xin thầy hãy dạy cho cháu biết rằng thà bị điểm kém còn hơn gian lận trong thi cử.

Xin hãy tạo cho cháu có niềm tin vào ý kiến riêng của bản thân, cho dù tất cả mọi người xung quanh đều cho rằng ý kiến đó hoàn toàn sai lầm.

Xin hãy dạy cho cháu biết cách đối xử dịu dàng với những người hòa nhã, và cứng rắn với những kẻ thô bạo. Xin tạo cho cháu sức mạnh để không chạy theo đám đông khi tất cả mọi người đều chạy theo thời thế.

Xin hãy dạy cho cháu biết, phải lắng nghe tất cả mọi người, nhưng cũng xin thầy dạy cho cháu biết cần phải sàng lọc lấy những gì tốt đẹp...

Xin hãy dạy cho cháu biết cách mỉm cười khi buồn bã…

Xin hãy dạy cho cháu biết rằng không có sự xấu hổ trong những giọt nước mắt.

Xin hãy dạy cho cháu biết chế diễu những kẻ yếm thế và cẩn trọng trước sự ngọt ngào đầy cạm bẫy.

Xin hãy dạy cho cháu rằng có thể bán cơ bắp và trí tuệ cho người trả giá cao nhất, nhưng không bao giờ cho phép ai ra giá mua trái tim và tâm hồn mình.

Xin hãy dạy cho cháu biết ngoảnh tai làm ngơ trước một đám đông gào thét… và đứng thẳng người bảo vệ những gì cháu cho là đúng.

Xin hãy đối xử với cháu nhẹ nhàng nhưng đừng vuốt ve nuông chiều cháu, bởi vì chỉ có sự thử thách của lửa mới tôi luyện nên một con người cứng rắn.

Xin hãy giúp cháu có được sự can đảm để không dung thứ sự sai trái, và giúp cho cháu có đủ sự bền chí để là người dũng cảm.

Xin hãy dạy cho cháu biết rằng, cháu phải luôn có niềm tin tuyệt đối vào bản thân, bởi vì khi đó cháu sẽ có niềm tin tuyệt đối vào nhân loại.

Đây quả là một yêu cầu quá lớn, tôi biết, thưa thầy. Nhưng xin thầy cố gắng hết sức mình, nếu được vậy con trai tôi quả là một cậu bé hạnh phúc và may mắn!


[ nguồn: http://my.opera.com/thienthancuame/blog/show.dml/1272268 ]

Hiệu ứng Lightbox

Lâu quá không viết về hack trong Blogger rồi. Hôm nay mình xin viết 1 bài về hiệu ứng Lightbox.
Chú ý: hiệu ứng chỉ chạy tốt trên nền Internet Explorer. Người dùng Firefox có thể không xem đc hiệu ứng này.

Trước hết Lightbox là thế nào?

Đơn giản, Lightbox là một dạng cải tiến từ popup. Nó giống Popup là nó cũng bật ra (pop up), "đè" lên phần còn lại của trang web. Nhưng khác Popup ở một điểm cơ bản, nó không mở ra cửa sổ nào mới mà là một khung chứa (container) ngay trong trang web hiện tại.

Xem mẫu sau: (click vào tấm hình nhỏ phía dưới, chỉ với IE mà thôi)
cat11024
Bạn đã thấy hiệu ứng rồi đấy. Trên cả tuyệt vời phải không?

Hướng dẫn Cài đặt

Phiên bản: 2.03.2
tác giả đầu tiên: Lokesh Dhakar
Thiết lập phù hợp cho Blogger: Gman

Đưa 4 dòng code sau vào phần head trong template của bạn.
Hãy nhớ backup trước khi làm:
Vào DashboardLayoutEdit HTMLDownload Full Template.



<script src='http://bloggerhosting.appspot.com/serve/site.gman.googlepages.com/prototype.js' type='text/javascript'/>
<script src='http://bloggerhosting.appspot.com/serve/site.gman.googlepages.com/scriptaculous.js?load=effects' type='text/javascript'/>
<script src='http://bloggerhosting.appspot.com/serve/site.gman.googlepages.com/lightbox.js' type='text/javascript'/>
<link href='http://bloggerhosting.appspot.com/serve/site.gman.googlepages.com/lightbox.css' media='screen' rel='stylesheet' type='text/css'/>

Save Template lại

Sử dụng thế nào?

Cực kỳ đơn giản, sau khi bạn upload một tấm hình vào bài viết. Nó sẽ có đoạn code với dạng như sau:
<a href="Địa_chỉ_thật_của_ảnh"><img src="địa_chỉ_hình_thu_nhỏ_(thumbnail)"></a>
Bây giờ bạn hay thêm vào thẻ <a> 2 thuộc tính là title="Tên_hình"rel="lightbox" (tên hình có thể bỏ qua). Và bạn có đc đoạn code mới như sau:
<a title="Tên_hình" href="Địa_chỉ_thật_của_ảnh" rel="lightbox"><img src="địa_chỉ_hình_thu_nhỏ_(thumbnail)"></a>
Vậy là xong. Từ nay, khi người xem click vào tấm hình nào có thuộc tính rel="lightbox" thì hiệu ứng Lightbox sẽ xuất hiện.
Muốn thoát khỏi lightbox, chỉ cần bấm ra vùng bên ngoài ảnh. Ngoài ra bạn cũng có thể bấm nút Close x hay phím tắt X từ bàn phím.

Nhiều hình cùng nhóm


Lightbox 2 có thể đưa nhiều hình vào một nhóm để dễ dàng chuyển từ hình này sang hình khác. Muốn vậy, bạn chỉ cần sửa thành rel="lightbox[tên_nhóm]" ở mỗi ảnh trong nhóm.
Việc di chuyển trong nhóm có thể thực hiện bằng 3 cách:
  1. Dùng phím mũi trên ← và →.
  2. Dùng phím N (next) và P (previous)
  3. Nhấn chuột vào nửa bên trái hay nửa bên phải của tấm hình

Chú ý:

Địa chỉ hình thu nhỏ cũng có thể chính là địa chỉ thật của ảnh.
Với Blogger, khi bạn upload hình lên từ máy (không phải chèn hình có sãn trên mạng) thì tự động nó đưa ra link hình thật và cả link hình thumbnail. Nhưng, link thật đó đc định nghĩa để không thể mở trực tiếp từ trang blogspot.com (vì lý do bảo mật). Vì vậy, muốn dùng lightbox trong trường hợp này, bạn phải sửa lại đôi chút trong link full-size:
bây giờ bạn hãy bỏ ký tự -h đi. Như vậy, bạn sẽ có:
Nếu quan tâm hơn tới người xem, trong trường hợp màn hình của họ không đủ rộng để xem toàn bộ chiều ngang tấm hình. Khi đó lightbox sẽ là trở ngại. Để khắc phục tình huống này. Bạn có thể thay link full-size lại thành:
cũng có thể dùng s640, s320,... thay cho s800 đó chính là số pixel chiều ngang tối đa của hình (1600 là full size)

Chúc bạn thành công

Thạc sĩ Công nghệ thông tin

[ 12.11.2007 ]

Ngày đầu tuần bình lặng, đến lớp rồi về. Hôm nay nghe lời xác nhận vụ thi tự luận toán của anh hiệu phó. Thế là coi như xong, đứt bóng từ đây :((. Sống thế nào với tự luận đây hả trời :((. Quay lại những tháng ngày kẻ bảng biến thiên, vẽ hàm số :((. Quay lại thời cổ đại không máy tính, "thanh gươm thần" ES-570 đi vào dĩ vãng xa xôi. Nào những ngày bấm máy nhẩm nghiệm :((. Ôi, tự luận :(( :((.

Casio ES 570 và Tự luận toán

Hôm nay cũng là ngày đầu tiên của HKII trên Aptech. ;)), lớp mới có thêm 2 "chị" xinh tươi. Một chị chả biết bao nhiêu tuổi mà rất nhí nhảnh, mặc quần lửng lửng, đi giày nhìn sporty phết. Còn một chị 27 tuổi, áo đen, có laptop riêng, vào trễ, ngồi một mình một góc, suốt buổi quay lưng về phía bảng :)) → đích thị là chị giáo viên rồi :)).

Chị này năm nay 27 tuổi mà đã là thạc sĩ CNTT rồi cơ đấy. Khiếp chưa, chị này khoe là chị ấy vừa lấy chồng đc 1 tháng 12 ngày. Với thông tin chị ấy cung cấp (chỉ mỗi cái tên), mình đã mò ra album ảnh cưới của chị ấy nhanh chóng. Úi zời, ông chồng chị này cũng dạy BK luôn, sư phụ của anh Toàn. Ảnh cưới chị ấy này.

Vừa vào lớp, trước cả khi giới thiệu tên tuổi, chị ấy đã phán cho một tràn nào là: "Java khó lắm mấy em", "Môn này tỉ lệ rớt khá cao", "Môn này ai qua đc là giỏi lắm"... Nghe xong là thấy ghê rồi. Chị ấy còn bảo là học môn này thì không có ngày nào về trước 10 giờ đêm đâu nhé :-ss. Mà nhìn sơ qua thì thấy cái Java này cũng khó, riêng để thực hành cũng phải tải một núi chương trình về rồi (chưa tải nữa, ai có link Jcreator đã crack ko, share với nhé). Thêm nữa là ngày thi của môn Java 1 này gần với ngày thi HKI trên LHP nữa :-s, đúng là vất vả mà. Thôi kệ, ráng cho xong đi, có khi tới 27 tuổi, mình có thể đạt đc hơn 1 cái bằng thạc sĩ như chị giáo viên này thì sao :->.

Congrats

[ 9.11.2007 ]


Một ngày nữa đã trôi qua. Ngày cuối cùng thằng Xúc ở VN. Bảy giờ sáng mai, nó sẽ ra sân bay, bay hơn 24 ngàn km và ở lại đó ít nhất cũng 5 năm. Rồi chỉ 1 tháng nữa, 9/12, thằng Tống béo cũng lên đường đi Úc [đính chính] tiếp. Nó sẽ là đứa thứ 5 của Amotizen ra đi.

Thực sự mình và thằng Xúc cũng chả có mấy tình cảm gì. Nhưng dù sao, đã hơn 2 năm học chung rồi. Ngồi đầu lớp 10, theo mình nhớ, nó là đứa đầu tiên mình chủ động nói chuyện (tại mình và nó đều là tổ trưởng, đến tuần trước, nó vẫn còn giữ chức đó :)>-) rồi tùm lum tà la những thứ khác nữa... Mà thôi, đằng nào thì mai nó cũng đi rồi, nói gì thì cũng không thể thay đổi đc. Tóm lại, chỉ chúc mày thượng lộ bình an, Fuk ạ.

Thôi, tạm dẹp mấy chuyện nhức đầu qua một bên và chúc mừng cho bản thân nào. Hôm qua đi thi phần bảo vệ project lấy điểm cá nhân trên Aptech. Lúc đầu nghe thầy nói thấy khủng khiếp lắm. Chỉ mong sao trên 70 điểm để khỏi kéo mấy môn kia xuống quá thôi. Ai ngờ, nói nói chỉ chỉ chỏ chỏ xong, cuối giờ nghe đọc điểm, đc tới 87/100 (chỉ thua ông Leader Toàn thôi :">). Mừng quá đi mất, thế là có lại hy vọng đc 900$ rồi, ráng học kỳ II phấn đấu học tủ và hỏi bài kiếm 100đ lý thuyết tiếp nào \:d/.

Để ăn mừng cái 87 điểm này, mình quyết định dẫn bạn Thúy Anh đi ăn gà \:d/. Bạn này là người duy nhất online chúc mình trước lúc đi thi (/:) chả biết có chúc thật không nữa :"> :-"). Địa điểm là Lotte ngay cạnh BigC. Thời gian là sau lúc đi học về \:d/. Vào đó ăn uống chơi bời có hơn 30 phút mà chụp lại tới 16 tấm ảnh :">, khâm phục.

Picture 035

Picture 047

Đôrêmon - Tập cuối

Chôm từ blog của Khải mập. Rất hay, xúc động. Chắc còn lâu mới đc coi bản giấy từ NXB Kim Đồng.
Chú ý: với Internet Explorer 6 trở lên, nhấn vào ảnh để xem.
Photo Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at PhotobucketPhoto Sharing and Video Hosting at Photobucket
...The End...

Ai muốn share cái này thì click vào textbox sau rồi ctrl C là xong nhé.

[ 7.11.2007 ]


Hôm nay đã là thứ Tư rồi, mới hồi nãy là CN mà giờ đã hết nửa tuần. Lại sắp đc nghỉ rồi weekend \:d/. Hôm nay nhìn chung là vui. Đi học 5 tiết không bị trày trụa gì cả. Đó là mình, còn mấy đứa khác thì có chuyện để kể đấy. Mới tiết Anh văn, khoảng 12-13 em trai (toàn ♂ không à :-??) bị "treo cổ" cùng 12-13 bản kiểm điểm chờ đợi 12-13 chữ ký của phụ huynh và thầy Huyết. Tội nghiệp chúng nó, xui ghê, tụi dưng bị kiểm tập, mình mà bị kiểm chắc cũng "tiếp bước đàn anh" luôn quá :-s.

Đi học về, mang nguyên tô cơm lên lầu, vừa ôn bài SQL vừa nhai. Trong vòng 30 phút, nhai hết cả cơm và 72 câu trắc nghiệm. Vậy là cơ sở niềm tin đã đủ, tiên ra sa trường thôi. Hôm nay chả hiểu sao đi nhanh ghê, tới nơi còn sớm 10 phút. Đã thế có 1 mình mình thi môn này à, ngồi chờ nó sắp xếp. Cả thẩy là 20 phút từ lúc vào Aptech cho đến lúc đọc câu hỏi số 1. Còn thời gian từ câu 1 cho tới câu 22 chỉ là 5 phút :)). Thế mới gọi là học tủ mà. Không có một câu nào mới hết, đọc chưa xong câu hỏi đã biết phải đánh cái nào rồi. Chứ cái kiểu mà ôm sách ngồi học thuộc lòng thì chỉ có ngáp và ngáp. Vậy là sau 4 lần thi (toàn vớ vẩn), mình cũng thi xong đc môn SQL này, chấm dứt những bài ktra của HKI ở đây.

Trên đường về, tranh thủ rửa xe. Đã gần 10 năm chưa rửa rồi (thậm xưng), dơ ơi là dơ, đành phải đem đi giặt thôi. "Giặt" xong, anh chàng trở nên sáng chói *-:) [không liên quan gì tới mày đâu nha hói]. Nguyên buổi chiều tiêu khiển bằng NBA Live.

Tới tối, ăn uống phè phỡn xong thì TA sang, rủ mình đi bookstore. Xong rồi chạy dzòng dzòng ngoài đường. Đi cả cái con đường "phá thai" của ông Tuấn (hóa). Trên đường cười gần chết vụ con 3:-o...

Gman Object Model

[ 5.11.2007 ]

Yeah! Yeah! Cuối cùng thì cũng làm xong bài văn \:d/, không có gì quý hơn độc lập tự do \:d/. Thế là tạm thời thoát khỏi nỗi lo đè nặng trên vai (:-&). Tối hôm qua "bắt đầu" học văn sau một ngày dài lăn lộn ngoài đường. Cô dặn 5 bài 8-} Tuyên ngôn độc lập, Đôi mắt, Tâm tư trong tù, Tây tiến, Bên kia sông Đuống @@...


Với 5 tiếng đồng hồ, không thể nhai đc 5 bài, mình quyết định "đánh đề" với bài Đôi mắt. Đơn giản là nó là bài đầu tiên mình nhìn thấy trong sách văn mẫu và nó là 1 trong 2 bài văn xuôi mà bài Tuyên ngôn độc lập thì chẳng có gì để làm hết 90' cả. Thế là quyết luyện 1 bài thôi. Và rất may, ngay khi vừa nghe mụ Nệm đọc đề 1 "Ý nghĩa triết lý của Đôi mắt" đã mừng hết lớn đc \:d/ (yeah yeah). Khỏi cần nghe đề kia là gì, chắc chắn làm đề 1 rồi.

Mình viết đc 10 mặt giấy (chắc tại chừa lề 3 ô lận, thằng Hoàng chừa tới 4 ô luôn). Có cái câu hay nhất bài thì quên không làm :"> (tại nhớ nhầm giờ về, vội vã chuyển sang kết bài, ai ngờ thứ Hai về trễ 10 phút. Tiếc quá

Nỗi khinh bỉ của anh phì cả ra ngoài theo cái bĩu môi dài thườn thượt :-<

Nhưng mà nói chung bài này khá là khả quan, đỡ hơn bài trước nhiều. Vì thế tự thưởng cho bản thân một buổi tối thảnh thơi (dù mai kiểm tra 1 tiết KT và 1 tiết CD \:D/). Trong thời điểm rảnh rang này, nghĩ ra một loại mô hình mới (ăn theo DOM hay BOM) đó chính là GOM - Gman Object Model, với một method mẫu sau đây:
Gman.lastSchoolYear.teachers["văn"].f**k()
đọc không hiểu thì thôi nha :">