Sinh hoạt dã ngoại

[ 7.2.2007 ]


Ngày này quả là một ngày đáng nhớ.
Sáng sớm, phải mò lên trường để chuẩn bị cho chuyến đi Thiên Phước lần thứ 2. Lúc đầu định đi xe ôm lên cho nó nhanh mà lúc về cũng đỡ mệt. Ai ngờ 5 giờ sáng, phố vắng, không xe ôm. Thế là chàng lại đánh phải lấy cái Martin 107 ra rồi hì hục đạp lên tận trường. Sáng, ngoài đường, trời lạnh, một mình đạp xe, nghĩ ngợi nhiều.

Tới trường, sớm chán, vào phòng cô coi có gì làm không. Rồi chợt nhớ ra, mình chưa mua QUÀ TRAO ĐỔI. Thế là tức tốc chạy ra nhà xe, lấy xe để đi mua quà. Gặp ku An, thôi thì nhờ nó chở đi mua, vì đằng nào nó cũng chưa mua mà. Rồi 2 thằng chạy xe máy vòng vòng khu đó. Chả có tiệm shop nào mở cửa, trừ mấy shop... bánh mì. Vô vọng, về trường, nó gửi xe, còn mình sốt ruột vì chưa có quà. Thế là lại tức tốc đi một vòng nữa, lần này là đi bộ. Đi dọc con đường Phạm Việt Chánh, vẫn vậy, không một shop nào mở cửa, bao nhiêu nhà sách đều đóng kín. May mắn lóe lên, một shop hoa mở cửa. Mò vào đó, chọn lựa mãi, cuối cùng hốt được một lọ hoa nhỏ nhỏ (nhỏ xíu mà 30k lần). Nhờ bà chủ gói quá luôn. Xong, thế là hết mặc cảm tội lỗi vì không có quà. Chạy bộ về trường, tưởng là mọi người đã chuẩn bị xong xuôi và lên xe rồi. Vào trong trường mới nhớ ra, mình đang ở Việt Nam, còn lâu mới có chuyện thông báo 6:30 đi mà 6:30 đủ. Điểm danh, vẫn vắng 1 ku, chính là ku Trí. Không thể liên lạc được với ku này và thời gian của gấp quá rồi nên đành bỏ chú ấy ở lại vậy. Và cuối cùng, xe đã KHỞI HÀNH để bắt đầu chuyến Thăm trại trẻ Thiên Phước và Sinh hoạt dã ngoại của Amotizen.

Trên xe, bà con ai cũng hồ hởi. Mười người thì hết 9 người rưỡi cầm theo "đồ chơi công nghệ cao" - như lời cô nói. Mình thì bận rộn cùng cái DigCam, đi lên đi xuống, chộp những hình ảnh đáng nhớ này. Sau đây là vài tấm trong số đó:

Phát muốiQuỳnh PhươngMuối cùng Lôc bom đạn :))Tú Mỹ và cô Hà (2 người nhiệt tình nhất ngày hôm nay)Quang cảnh đường ra Củ ChiMình và bé Bông

Ra tới ngoại ô, cô bắt đầu chia nhóm để tổ chức vài trò khởi động trên xe. Cô Bắc và cô Ly là 2 nhóm trưởng. Khởi động xong cũng là lúc mà xe tới của của Trại trẻ Thiên Phước. Mọi người xuống xe, mang vác mấy thùng quà vào trong. Sau màn hỏi thăm, nói chuyện của đại diện 2 bên là tới màn Amotizen vào quậy tưng bừng cùng mấy em. Tới đây cũng là lúc máy ảnh của mình cạn pin (cũng không hiểu tại sao, mình đã charge đầy pin rồi mà). Mọi người đều hào hứng. Mình lại cầm máy ảnh của Tú Linh đi săn ảnh, chụp được thêm một lô ảnh cùng bày đàn thê tử. Mình tưởng là sẽ có vài phút yên tĩnh ngồi với bạn ấy thì thằng Lộc lại xuất hiện, phá vỡ những giây phút đó.

Hết 30' ngắn ngủi cùng mấy em trong trại, cô dắt toàn bộ mọi người ra sân sau của trại. Wow, một mảnh đất trống, khá rộng, yên tĩnh, vắng vẻ, quả là một nơi tuyệt vời cho mấy trò chơi tập thể. Các bạn cùng các cô chuẩn bị đồ đạc xong thì cuộc sinh hoạt dã ngoại bắt đầu. Đầu tiên là những trò chơi vòng tròn có tâm chính là cô. Chưa gì mà mình và T.Tùng đã bị hốt vào. Hình phạt đầu tiên tương đối nhẹ nhàng, chỉ là lắc qua lắc lại vài vòng. Thoát, về hàng. Tiếp theo là phần "bịt mắt bắt dê". Trò này tưởng là cũ nhưng mà lại là trò mang lại tiếng cười nhiều nhất ngày. Mở đầu là mấy đứa có số tận của là ngày hôm nay - ngày 7. Cường, Huy, Ngọc, Thanh và Vân. Nhưng để cân bằng nam nữ nên Thanh được tha bổng. Thế là có 2 cặp, cả 2 cặp đều bị bịt mắt, hai chú dê phải đeo thêm lắc tay và còi, vừa chạy vừa lắc, vừa thổi để 2 người kia còn bắt. Cặp nữ hoàn thành trước. Còn cặp nam mới là thú vị, 2 thằng chạy qua chạy lại, thậm chí có lần đập đầu vào nhau, thế mà mãi một lúc mới bắt được. Đến cặp tiếp theo, các số 2 (tháng 2 mà). An, Hằng, Lộc và Diễm Phương. Cặp này thì nhanh quá, không nhiều tính huống mắc cười. Hai cặp cuối cùng, các số tận cùng là 4 (thứ Tư), gồm Kim Anh, Khánh Minh, Quang và Tuấn. Quang vồ được Tuần trước. Tuấn vùng vẫy, thoát nạn. Nhưng lần tiếp theo thì Quang không buông tha cho Tuấn nữa, chụp được là Quang đè Tuấn xuống, nằm lên (tội nghiệp Tuấn), thế là Tuấn hết chạy. Kim Anh và Khánh Minh thì tiếp tục chạy qua chạy lại, ôm nhau một cái rồi chạy tiếp (!?!). Cuối cùng thì Kim Anh cũng túm được Khánh Minh.

Trò chơi vòng tròn tiếp theo là trò "Ai là thiện xạ", bắn nhau ì xèo, mình và mấy đứa nữa được chọn làm ban giám sát. Cái gì chứ bắt người là nghề của mình mà devil. Bắt được khoảng 40 người. Đem ra phạt, bạn ấy cũng bị bắt. Lại là thằng Lộc, tuy lúc đầu thằng này không cùng cặp với bạn ấy, nhưng mà nó đổi chỗ cho ra 1 cặp. Bạn ấy cũng đổi, thằng này lại đổi theo. Mà bạn ấy đâu phải vừa, nhảy sang hàng của ku Lộc, thế là xong, không biết là gì hơn, ku Lộc đành chấp nhận vậy. Rồi tiếp nối là vài trò khác trước khi cơm đến, mọi người vào nghỉ trưa. Lúc này thầy Khôi mới lấy mấy tầm hình nãy giờ chụp ra. Thầy đã làm được một kỳ công hiếm thấy trong lịch sử. Đó là chụp được hình của Ngọc, mà chụp cực đẹp là đằng khác. Thế là từ giờ đã có hình của Ngọc rồi.

Sau lúc nghỉ trưa, cô nhờ mình và vài bạn nữa ra phụ cô chuẩn bị cho các trò chơi đồng đội buổi chiều. Và cuối cùng mấy trò đó cũng diễn ra. Bắt đầu bằng trò đập heo đất. Sáu con heo (pig, pig, pig, pig, pig, pig) được treo lên dây. Sáu đại diện cho sáu tổ sẽ lên đập heo với một cái khăn che mắt. Đại diện của tổ 2 không ai khác chính là mình smug cool. Và cùng sự hướng dẫn tài tình của "cố iu" đồng thời là Tổ trưởng tổ 2, bạn Tú Linh, mình đã nhanh chóng bước tới nơi và 1 phát, con heo đã nát hee hee đem về chiến thắng đầu tiên cho tổ 2 thân yêu. Thằng Phúc tổ 3, đập con heo tới mấy chục cái, có trúng có hụt, nhưng quan trong nhất là nó làm cái cây bị gẫy còn con heo thì vẫy nguyên; thằng Đảo thì đập không hụt, nhưng mà con heo cứ quay wa quay lại mà ko vỡ -> heo quay luôn.

Trò đồng đội thứ hai là trò chuyền bóng chuyền bi. Mỗi tổ 4 bạn, tổ hai là Ngọc, Khải, Phát và Phương. Ku Phát ngậm cái thìa mà run thấy rõ. Lượt về là chuyền bi, tổ hai thân yêu đã làm nát 1 quả bi. Lượt đi là quả bóng bàn, đưa mãi mới tới nơi. Tổ mình đứng hạng 5, hơn tổ 5 vì tổ này phạm quy. Rồi trò đua thuyền bằng mông, 4 thằng con dzai vào chơi. Thẳng Khải sung wá, đập cả đầu nó vào mặt mình, chảy cả máu răng... nhưng mà tổ 2 vẫn về nhất, thắng cả đội "chân lông". Trò thứ tư, cực kỳ hấp dẫn. Trò này không biết tên gì, chỉ biết có 5 cái dân được căng ra, cao thấp khác nhau. Mỗi tổ 2 người. Dây cao thì phải nhảy qua, dây thấp thì chui qua. Như vậy cần nhưng người đứng thì cao mà nằm thì thấp (như mình chẳng hạn). Thế là tổ mình cử 2 bạn, mình và ku Phát. Tổ sáu bắt đầu trước bằng cuộc biểu diễn của Trâm và D.Phương rất tiếc, tổ này phải làm tới 4 lần. Tới tổ 5, màn trình diễn của tổ này sẽ hoàn hảo hơn nếu chú Ky tổ trưởng không bị chuột rút. Nhưng không sao, chỉ cần Tú Mỹ và Đảo thôi cũng đủ để đưa tổ 5 kết thúc cuộc thi với giải nhất... Tổ hai, mình đi trước, chạm dây, chạy ra, cho ku Phát vào, Phát xong rồi tới mình, bò lê bò càng, cái áo tan nát. Tuy phần thi không thành công lắm nhưng cũng giúp tổ có hạng 3. Trò theo tổ cuối cùng là trò kéo co. Mỗi tổ 7 người, vì thằng Trí ở nhà, nên cả 3 chị con gái của mình để vào thi. Hôm nay mình kéo thực sự hết mình, tuy vậy tổ cũng chỉ thắng 1 lần vào nhận giải 4 cùng 2 tổ khác (tức là đồng hạng chót ấy mà). Kéo xong, tay tê ơi là tê. Mình đã hỏi han rồi đề nghị lấy nước cho bạn ấy, nhưng mà hình như bạn ấy cũng chả quan tâm. Buồn nhất là lúc đứng nhìn chú Đỗ băng tay cho bạn ấy sad. Rồi cuối cùng, phần thi theo tổ cũng kết thúc, tổ hai của mình chỉ xếp hạng nhì chung cuộc.

Bước sang phần chơi tập thể. Trò đầu tiên là đá bóng 3 chân, nhưng vì lý do kỹ thuật nên tạm dời lại, và thay thế bằng trò Chuyền bóng. Mục tiêu là chuyền sao cho được 6 quả liên tiếp, không chạm đất, không bị phá. Nhóm mình có mình và Khôi trong tuyển bóng rổ, còn nhóm kia thì có tới 3 đứa: Đảo, Luân và T.Tùng. Tuy vậy nhưng mà 2 bên thi đấu rất tương quan. Mình đứng giữa phá bóng với lại kèm mỗi chú Tùng kia thôi. Chú Khôi chụp được bóng nằm lì ra đất, ôm quả bóng khư khư, tụi kia bay vào cướp bóng, í xèo một hồi,... nát quả bóng. Trò chơi kết thúc, không người thắng. Trò tiếp theo là đá bóng ba chân, nói thế thôi chứ thưc 5sự chỉ làm nắm tay nhau mà chạy. Mình cực kỳ muốn chơi trò nay nhưng không được chơi. Đành ngồi nhìn bạn ấy nắm tay đứa khác vậy. Nhìn cái cảnh trò chơi này diễn ra tự dưng thấy tủi thân ghê. Thanh và K.Anh tuy quyết định chỉ làm bạn mà vẫn tay trong tay. Ước gì mình cũng được thế, nếu bạn ấy ko thể tới với mình thì chỉ làm bạn thân thôi cũng hạnh phúc rồi. Đằng này... một cái nắm tay, một lần đứng cạnh cũng trở lên khó khắn tột độ. Nhớ lại ngày trước, đầu năm lớp 10. Đi cái hội trại làm quen của trường. Bạn ấy chủ động rủ mình ra đứng cạnh, nắm tay, rồi hồi trước khi thi HKI, nhiều lúc ngồi chung giảng bài, nắm tay,... Thế mà nay thì,... quả không biết nói sao.

Sau đó là vài trận bóng khác, mình cũng tham gia 1 trận và gẫy kính ở trận đó, xong thì ra một góc, suy tư. Nhưng lúc thấy bạn ấy đang một mình đá bóng với ku Lộc. Mình chạy vào chơi ké, không thể buông xuôi được. Rồi vào nghỉ, lấy cầu ra đá, chọi cầu. Cuối cùng là những phút ngồi lại, trao đổi quà. Phần này có vài trục trắc nên nó diễn ra không mấy thành công. Tuy quà của mình không tới tay bạn ấy và ngược lại nhưng cũng thấy rất vui. Tâm đắc nhất là phần xử sự và trả lời câu hỏi quá hay của tất cả mọi người, đặc biệt là Hằng (chơi được má mì một vố) và Bảo.

Thế là kết thúc buổi sinh hoạt. Mọi người đứng dậy để dọn dẹp, mình ra thay cái áo thể dục ra, nó bẩn kinh khủng. Rồi ra xe, chụp vào tấm hình nữa. Chán nhất là khi Ngọc luôn núp, không chịu chụp hình. Đã là thành viên của một Amotizen thì ít nhất phải có vài tấm ảnh với mọi người chứ, nhất là trong những chuyến đi thế này, nó là lịch sử mà. Lên xe, ổn định chỗ ngồi rồi tạm biệt Thiên Phước, ta trở lại thành phố. Chuyến đi về không nhiều nhiệt như lúc đi, mọi người đều mệt mỏi rồi. Ngọc không ngồi với Triết để cho Thiện có cơ hội. Cô thì lấy một bộ bài ra, lúc đầu là kể chuyện bằng bài, rất hay, rồi sau đó thì tụm năm tụm bảy mà đánh bài. Mình thì ngoài việc chụp ảnh ra, còn ngồi nghe các cô giáo sinh kể chuyện cười. Ngọc và Thanh Tùng xin xuống xe sớm. Nhà 2 người này không gần nhau và cũng không gần chỗ đó, may mà sau lúc xuống xe, 2 người đi 2 ngả nếu không mình trên xe nghĩ ngợi tới bạc tóc mất. Cô Ly cũng xuống đây. Chuyến xe tiếp tục, chả mấy chốc thì cũng về trường. Lăn ra cái ghế đá nằm nghỉ trước lúc chào các cô rồi lấy xe chở Bạch Dương về. Nhưng đi tới Bệnh viện Nhi đồng thì Bạch Dương quyết định xuống xe mà đón xe buýt về. Còn mình mình, đạp xe tiếp tục. Đường về trở lên dài lạ thường, có lẽ tại mình đang mệt hay cũng có thể vì mình nghĩ ngợi nhiều. 25 phút đạp xe mà có biết bao dòng suy nghĩ trôi qua trong đầu.

Về nhà, mệt quá, mà người thì bẩn, nằm lăn ra đất cho đỡ mệt rồi lấy quần áo tắm rửa. Tưởng hôm nay xe ngủ sớm, nhưng không, sau khi tắm và ăn tô mì cay, mình hoàn toàn tỉnh táo, để có thể online ngó qua friend list, sms rồi mới ngủ. Kết thúc một ngày đáng nhớ.

No comments:

Post a Comment

You can use some HTML tags, such as <b>, <i>, <a>