[ 21.2.2007 ]
Sau 2 ngày ăn chơi, hôm nay, mình dành thời vào một có ý nghĩa hơn. Đó là 5 người bạn khác đi xuống Củ Chi, thăm một cái trại dành cho trẻ em bị AIDS tên là Mai Hòa. Cuộc đi này hình như được Thúy Anh lên kế hoạch cũng khá lâu. Nhưng mà tối qua T.Anh mới sang rủ mình. May mà mình lôi kéo theo được Vân Anh nữa. Theo như chương trình, thì phần 1 là phần tập trung. Cứ điểm là trạm Mai Lan. Tám rưỡi, mình lên xe đạp ra đó ngồi đợi Vân Anh. Hôm qua vợ cả cứ mè nheo đủ thứ, ban đầu mình cứ tưởng thiệt, thì ra chỉ là đùa. Giờ mới biết Vân Anh cũng chịu chơi wá. Đứng đợi, nhìn về phía chân trời. Một chuyến xe wa, không ai xuống. Hai chuyến xe qua, không ai xuống... Đang đứng đợi chuyến thứ ba thì có người vỗ vai. Quay lại, thì ra là anh Bồ Câu. Nghe tiếng ông này nhiều, hôm nay mới gặp. Ấn tượng đầu tiên về anh này là anh cũng cao và gầy (nhưng 2 cái đó, không có cái nào bằng mình)... Đi theo anh là 2 người bạn khác. Một chị tên rất kêu: Vũ Hoàng Sao Mai, ăn mặc style, trông rất là dễ thương. Một anh tên là Cang (không biết là cái gì Cang), cũng cao ráo, trông rất đẹp trai. Thì ra ba người này đi chuyến xe buýt kia, nhưng đi lố trạm, phải đi bộ vòng lại. Bốn người nói chuyện, và chờ Vân Anh và Thúy Anh ra. Thúy Anh đến trước, mẹ chở. Mặc áo thun xanh, quần jean, áo khoác thắt quanh bụng, ngầu. Đợi... Chuyến xe thứ ba chạy qua, chỉ mong sao nó dừng lại và Vân Anh bước xuống. Nhưng không có tín hiệu gì là nó sẽ dừng lại, và hình như trên xe có cái bóng quen quen, đứng dậy, vội vàng chạy ra cửa. Biết ngay, lại thêm một người nữa lố trạm xe buýt. Thế là 5 người này lại phải lật đật di chuyển lên trạm trên. Mình chạy xe đạp lên trước đón Vân Anh. Cuối cùng thì cũng tập trung được. Nhưng vẫn còn một vấn đề phát sinh... cái xe đạp của mình... hix, thế là quyết định quay về cất xe rồi quay lại. Lỡ miệng nói mấy anh chị là chỉ 6 phút thôi. Thế là tức tốc chạy về nhà, lấy túi, lấy máy chụp hình rồi chạy ra lại. Thấy không thể ra trong 6 phút, một phần không muốn mất mặt, một phần không muốn mọi người chờ đợi. Thế nên mình nảy ra ý kiến đi xe ôm :)). May mà có một bác xe ôm ở đó, sẵn sàng chở mình lên kia. Mình cũng là vị khách đầu tiên, mở hàng cả năm của bác xe ôm này, nên bác ấy cũng có vẻ niềm nở. Tới nơi, hờ hờ, quá hay, chỉ có 5 phút 34 giây, đúng hẹn. Trả tiền xe ôm xong là cuộc Củ Chi Tiến chính thức bắt đầu.
Không hiểu tính toán thế nào mà 6 người phải đi bộ lên tận Bà Quẹo. Nhưng mà nhờ có đi bộ thế nên mới có thể mua được một ít quà nữa. Mà cũng chính gói quà đó làm cái túi của mình tăng trọng đột biến. Hix, bị bắt xách cả đống quà và mấy chai nước nữa. Đi đường mới để ý, trong nhóm 6 người này, có 3 nam, 3 nữ (luôn đi thành 3 cặp), 3 người lớp 11, 3 người lớp 12 (và hình như người ban A, 3 người ban D). Ra đến trạm xe bút ngay Bà Quẹo, thật may, có hay chuyến xe 13 lên thế là 6 người nhảy lên, thẳng tiến ra Củ Chỉ. Hix, cái xe này vừa nóng, vừa chật. Đã thế lại lấy tới 4k một vé. Đường ra Củ Chi quả không bằng phẳng. Mình đã ra đó khoảng 4 lần, nhưng đây là lần đầu ngồi xe buýt thế này. Ngắm cảnh 2 bên đường thật đẹp, toàn là đồng lúa xanh rì. Lâu lâu, mỗi lần lên xuống một cái cầu là xe lại xóc, người ngồi trên xe có cảm giác nhảy lên nhảy xuống. Thú vị, nhưng mà hơi mệt. May mà mình đi xe buýt nhiều, quen rồi, không chắc là "xay sinh tố" rồi. Càng ra xa thành phố, xe càng chạy nhanh, người ngồi xe ngày càng thưa thớt (sóng điện thoại càng yếu).
Hơn 10 giờ, đã thấy trước mặt là trung tâm xe buýt Củ Chi. Mọi người, lật đật xuống xe. Ngoài trời giờ này nắng chang chang. Không một gốc cây xuất hiện. Dưới chân thì toàn sỏi đá. Cái trung tâm xe buýt này xuống cấp quá. Vấn đề phát sinh: Làm sao đi từ đây cho tới TT Mai Hòa??? Buýt. Thúy Anh cam đoan thế. T.A. bảo rằng đã đi một lần, nhưng không nhớ rõ là tuyến nào. Thế là cả nhóm lại vác mặt vào hỏi nhân viên của trung tâm. Họ cũng không biết, Củ Chi lớn lắm, tìm một cái TT thế này là rất khó. Cũng may, hôm qua lúc tìm số điện thoại, mình tìm được cả địa chỉ của nó. Nhưng chỉ nhớ là Lô 6, còn xã nào thì không nhớ. Lại may, cái lô 6 có vẻ nổi tiếng, ai cũg biết. Đi theo hướng người nhân viên đó chỉ, nhóm mình đến trước một cái xe buýt số 87. Cái xe này chỉ nhỏ bằng cái xe 41 trên thành phố. Leo lên xe, mình phải cúi, nếu không muốn bị cộc đầu. Chen chân vào chỗ mới thấy nó vừa chật, vừa nóng. Cái máy lạnh thì chưa hoạt động. Mình phải kéo hết cửa sổ ra để có thể hít tí oxy.
Mãi thì chiếc xe cũng lăn bánh. Lúc này máy lạnh mới được mở lên. Nhưng cái mát từ thiên nhiên vẫn thú vị hơn. Mình hé một tí cửa sổ, để gió thổi vào. Trên xe, 5 người cười nói rôm rả (anh Cang phải ngồi một mình, nên ko nói được với ai). Một lúc, mình móc cái máy chụp hình ra. Chụp lia lịa cảnh bên đường. Cảnh thật đẹp, đồng lúa xanh rì, bát ngát, bất tận, những con đường đất nhỏ nhỏ, nhưng con bò, những thằng bù nhìn đúng nghĩa...
Chẳng mấy chốc, xe cũng dừng lại không xa chợ Lô 6. Xuống xe, khoảng 10 giờ 30. Tiếp tục chặng đường đi bộ. Hai bên đường cũng nhà với nhà. Nhưng không hiểu sao mà không có được cái không khí nhộn nhịp như trên này. Có lẽ đang là Tết, đang buổi trưa và bản chất dưới này nó vỗn vắng lặng thế. Đi bộ một đoạn đường không dài lắm - so với đường từ nhà đến trạm xe buýt thì không ăn thua - nhưng ai cũng mệt thì phải ngồi xe suốt gần 1 tiếng rưỡi. Đoạn đường càng lúc càng thấy quen thuộc. Chà, một tấm bảng hiện ra, khu đất ấy, căn nhà ấy quen quá. Thêm vài bước, nhận ra rồi. Chính là trại trẻ khuyết tật Thiên Phước, nơi mà mình và lớp đã 3 lần ghé thăm. Thì ra Thiên Phước và Mai Hòa là hàng xóm, chung vách. Hix, thấy cũng hay, mới 2 tuần trước (cũng thứ tư) mình và Vân Anh (và cả Amotizen nữa) mới tới đây, sinh hoạt, vui chơi cả ngày. Thế mà giờ này mình lại có mặt ở đây nữa. Phải chụp hình lại để cho tụi trong lớp thấy, mình đã đi nhiều hơn tụi nó ít nhất 1 lần (trông mặt hơi ngu tí, thông cảm).
Tiếp tục đi, nhóm mình cũng đến được điểm cuối cùng - TT Mai Hòa. Trong này thấy khá là khang trang, chỉ có cái là vắng vẻ. Bên ngoài có cả một cái hồ nước. Vào trong có một sảnh nhỏ để tiếp khách. Vào sâu hơn là một cái sân khá rộng, có quá trời cây, hoa, có cả một cây mai to ở giữa sân. Nhìn cây mai thấy vàng chóe toàn hoa. Ai ngờ khi lại gần nhìn thì mới biết toàn hoa giả - giống nhà mình.
Đi bao lâu, giờ mới gặp được mấy em. Ở đây chỉ nuôi dạy 13 em. Thế có vẻ hơi ít. Mà cũng tốt, nếu giả sử có khoảng 30, 40 em thì làm sao các cô ở đây có thể đảm bảo cho chúng có một cuộc sống "đầy đủ" như hiện tại. Ở đây, sách báo, tranh ảnh, đồ dùng giảng dạy cũng khá tươm tất. Bọn trẻ cũng có vẻ không lạ lẫm với nhóm mình. Có lẽ những người khách đến thăm thế nào cũng khá quen thuộc ơới các em. Các em cũng biết đứng thế nào, giơ tay thế nào trước ống kính; nói chuyện thế nào, ứng xử thế nào với những người đến thăm. Nhìn mấy em không ai nghĩ trong chúng có mang một mầm bệnh nan y. Rồi vài năm nữa, chúng sẽ thế nào? Chưa ai biết chính xác. Thôi thì khi chúng ở đây, chúng cũng có một khoảng thời gian hạnh phúc hơn là phải ra ngoài kia, với biết bao điều nguy hiểm cho chúng. Cũng vì thế nên mình cũng hết mình với 13 linh hồn này, không e ngại, không né tránh. Mà có lẽ không chỉ riêng mình, mà ai cũng thế. Buồn thì có buồn nhưng thôi cứ vui trước đã. Trong 15 phút ít ỏi, mình đã chụp được một lô ảnh cũng khá đẹp, qua những tấm ảnh sau có lẽ mọi người có thể cảm nhận được chuyến đi hôm đó.
Sau khi tạm biệt mấy em, cả nhóm ra về. Lúc đó nghĩ tới con đường về mới thật là kinh hoàng. Trước khi ra cửa, thì các sơ trong đó tặng cho mỗi đứa một cuốn lịch bàn nhỏ nhỏ xinh xinh, và 2 cuốn cho cậu mợ của Thúy Anh. Tạm biệt Mai Hòa, có thể hè này ta lại đến gặp ngươi.
Lết trên con đường không tên dài bất tận. Cả nhóm lại dừng chân khi đi qua trại trẻ khuyết tật Thiên Phước. Ở đây chỉ có Thúy Anh và anh Thịnh vào đưa tiền còn 4 người khác ngồi ngoài đợi. Lúc này mới nói chuyện nhiều với chị Sao Mai, chị ấy ngồi khoe hình trên phone. Đùa giỡn một tí trong khi chờ. Hai người họ ra, đã hoàn thành nhiệm vụ cao cả. Nhóm mình lại bê-ka-lết tiếp. Tới ngã ba, đứng đợi xe buýt về. Ở đây buýt đi cách nhau xa và không có trạm, ở đâu cần lên xuống thì đều dừng cả. Nghỉ tạm trong cái quán nước gần đó. Xe đến, nhí nhố chạy lên tìm chỗ ngồi. Mình mình ngồi một ghế, sát của sổ để có thể tự do chụp hình. Đang chụp khí thế cảnh ven đường thì máy hết pin. Chán, đành phải cất đi...
Chả mấy chốc cũng tới Trạm Củ Chi, đổi xe, 6 người đi về phía Sài Gòn. Xe lúc về chạy êm hơn, người cũng vắng hơn - có lẽ tại bấy giờ là 2 giờ trưa. Mọi người đều mệt và cố gắng ngủ, mình cũng thoáng ngủ. Vèo vèo. Xe vụt qua An Sương, rồi tới Bà Quẹo. Tới đây, mình, Vân Anh và Thúy Anh xuống xe. Đi thêm chuyến 27 để về nhà mình chơi, 3 anh chị kia thì về thằng Bến Thành luôn.
Sau chặng đường đi bộ gian nan hiểm trở, mình cùng theo hai Anh đã tới nhà. Vào cất cặp, rồi chén. Hôm nay là ngày Thúy Anh ăn chay nên không ăn thịt gà được. Vân Anh cũng không hiểu sao không ăn thịt luôn. Thế là mình mình ngồi chén thịt. Ăn cho đỡ mệt tí thôi, rồi cả 3 người lên phòng mình online. Mình charge pin máy chụp hình rồi copy ảnh từ thẻ vào máy tính. Rồi đưa lại máy chụp hình cho Thúy Anh để Thúy Anh đi chơi Đầm Sen với bạn. Còn mình ở lại với Vân Anh. Lúc đầu thì mình ngồi nghiên cứu mấy cái về máy ảnh. Tại mình đang tính mua một cái máy mới. Xem qua các hãng Nikon, Sony và Canon. Cuối cùng mình chọn được 2-3 cái của Canon, giá cũng không đắt lắm so với chất lượng. Thích nhất cái Ixus 7.1MP nhưng nó tới 5,5tr lận. Còn cái A510 là vừa dùng, 5.3 MPixel $300. Hy vọng mình sẽ mua được. Trong khi đó Vân Anh là bánh tráng cho mình cùng ăn. Khoảng 5 giờ hơn thì mình chở Vân Anh ra trạm Mai Lan để Vân Anh về nhà. Vừa về tới nhà thì Thúy Anh gọi, Thúy Anh nói bị đau chân, bảo mình ra đầu đường đón. Lại xách xe ra đó, đưa Thúy Anh về. Thế là hết buổi chiều. Tối online cũng không làm gì nhiều, chơi game, chat, rồi up thêm vào tấm ảnh nữa lên Gallery. Hôm nay mình bắt đầu thí nghiệm mấy cái mang mác Live của Microsoft. Cũng hay, thích cái Live Mail Desktop. Nó cũng tựa tựa Outlook nhưng nhìn khá bắt mắt và tiện dụng. Tới khoảng 12 giờ thì ngủ khò, mai còn sang nhà Hạnh chơi nữa.
bóc tem!... chờ đc 1/2 còn lại :D
ReplyDeleteờ ờ, đang viết tiếp nè, phê wá.
ReplyDeleteTrung Tâm MAI HÒA
ReplyDeleteNuôi Dưỡng Bệnh Nhân AIDS Giai Đoạn Cuối
Không Nơi Nương Tựa
Tel: (848) 38926135
e-mail: Aidsmaihoa@hcmc.netnam.vn
Địa chỉ :
Lô 6 - Xã An Nhơn Tây Huyện Củ Chi
TP Hồ Chí Minh, Việt Nam