Mới tẹo mà đã hết tháng 1. Tháng một trôi qua cùng bao nhiêu thằng trầm của tình cảm. Chưa có tháng nào mà đồ thị tình cảm của mình biến thiên nhiều như vậy, có lúc lên tới đỉnh điểm, hạnh phúc, vui vẻ, cũng có khi rớt cái èo xuống điểm cực tiểu, làm mình choáng váng, thật vọng, buồn bã. Nói chung tháng một là một tháng đáng nhớ, nhiều kỷ niệm vui buồn xen lẫn.
Vào cái ngày cuối tháng này, mình phải đến trường trong cái rét đột xuất cuối đông. 6 giờ sáng, phơi mặt ra ở trạm xe buýt. Không áo lạnh, không khăn quàng, không găng tay, chỉ một cái áo sơ mi, mình hiên ngang đứng trước cái lạnh. Nhìn quanh ai cũng áo len, áo khoác, có vài người cũng chỉ mặc như mình nhưng đang ôm tay ôm chân run cầm cập. Hờ hờ, mình cũng khỏe phết ấy nhỉ? Lên trường của bà Thúy Anh. Xe buýt sáng dạo này không còn đông đến kinh hoàng như dạo trước, có lẽ thì thời tiết, người ta cũng ngại ra đường giờ đó.
Xuống xe, thong thả bước vào trường. Đang đi thì thấy một khuôn mặt quen thuộc, ngố ngố (nhưng dễ thương vô cùng) nhìn mình, ai cũng biết là ai rồi đó. Đi tiếp vào canteen, mua có mỗi một bịch bánh mà chọn đi chọn lại, tại hôm qua nhìn thoáng qua, không nhớ cái mẫu mã bao bì. Cuối cùng bốc đại, vào nhà tin học, gặp Thanh Hương check lại, may mà check lại, thì ra không phải cái đó. Học bài Đồ họa hôm nay chả hiểu cái đek gì cả. Mà cái bảng lại quay ra đằng sau thế nên việc xem, bảng và đánh máy là rất khó khăn. Cái đà này thì bài kt sau không biết mình phải làm sao nữa.
Học tin xong, ra đá cầu rồi đi Bến Thành mua tem cho 3 người (mình, Thúy Anh, Thanh Hương) rồi về trường. Gặp Thiện và Triết, trông họ thật hạnh phúc... còn mình... Vào canteen, mua tiếp 2 bịch bánh Tan tan, lần này mua chính xác. Đem cả 3 bịch vào phòng ôn Anh văn. Đến hôm nay mà cô chủ nhiệm mới - với phong cách rất nhí nhảnh - vẫn chưa nhớ tên mình. Ngồi đó một tí, ăn hết 1 bịch bánh màu đỏ, chụp vài tấm hình rồi đi ra, chả nói được gì, 2 người kia cứ dính vào, chưa tách được họ ra.
Vào nhà thi đấu, lúc này mới nhớ là mình đã hẹn Duệ đánh bóng bàn lúc 9:30, mà giờ đã 10:10. Thôi lỡ rồi, đánh với Tuyền, Hương, Dương rồi Tú Mỹ. Mình đã đánh qua lại được 15 cái, hy vọng thứ Hai sẽ 10đ. Tú Mỹ đánh kinh quá, có phần hơn cả mình và cả Ky. Nhà thi đấu hôm nay vắng lặng, thiếu đi cái không khi thể thao của A1 vào thứ Tư mấy tuần trước. Chắc tại chiều nay kiểm tra nhiều, mà cũng có thể, mọi thứ đã thay đổi thật rồi.
Đi ăn cơm, bấy giờ mới thấy bạn ấy, lại là đang đi cùng thằng kia. Càng lúc mình càng thấy khó chịu vì sự xuất hiện của nó. Nó càng ngày càng thể hiện rõ là nó muốn "đâm sau lưng" mình - theo cách nói của ku Thiện. Thế mà hồi trước, mình bị tin lời nó, nào là anh trai, nào là plan nothing. Giờ mới biết, mình không thể tin được nó nữa. Chỉ có một việc là móc bịch bánh snack ra mời mà sao mình lại lúng túng, bối rối đến nỗi mãi không làm được. Thế là thêm một lần nữa, cơ hội tuột qua. Bạn ấy lại biến mất cùng thằng kia, quá nhanh, quá nhẹ nhàng. Ăn cơm trưa xong, tay xách cặp, đi vài vòng quanh trường, hy vọng thấy cái mái tóc ngộ ngộ kia. Vô vọng, về phòng A026, gặp bé Bông, moi thêm một bịch bánh nữa ra ăn. Rồi lại tiếp tục con đường không điểm cuối đó. Gặp Quỳnh Phương, ngồi nói chuyện, thằng kia xuất hiện, một lát sau là bạn ấy, may mà lần này họ không dính vào nhau nữa, vào ngồi gần đó. Nói được vài câu rồi phải vào lớp, chuẩn bị cho một ngày khó khăn.
Vào tiết Anh văn, buồn ngủ kinh khủng, cả ngày không có một giọt cà phê nào vào người. Tế bào thần kinh chả chịu hoạt động gì cả. Tranh thủ được phút nào là ngủ phút đó. Hết tiết 1, mình đã tỉnh táo lên phần nào để vài phút nữa còn làm kiểm tra. Cuối cùng, cũng đã đến giờ tử. Cất sách vở, chuẩn bị làm bài. Đề kt không khó, thế mà mình lại bị sai mấy câu nhảm, không hoàn hảo lắm. Xong một môn, ra chơi, đọc Sử thêm một tí rồi vào làm kt luôn. Cô phát đề xong, lớp nhốn nháo, hỏi bải, nhắc bài lao xao. Bài này mình là cũng tương đối, mới phát hiện ra 2 câu sai thôi (không dám kiểm tiếp). Xong hai môn, tưởng ngày thứ Tư đến đây là hết. Ai ngờ, tiết Lý, gần cuối giờ, cô thấy ku Thiện giỡn, rồi cô kiểm tập nó. Không làm bài, cô bực wá, thế là cô bắt tất cả những đứa chưa làm đứng lên. Wow, đông quá, 24/48 (including me). Cá biệt là tổ 4, 7/8 thành viên đều đứng lên (thằng thứ 8 tuy không làm bài, nhưng núp bóng bạn bè nên thoát tội. Bởi con số 50% là quá lớn nên cô không kiềm chế nổi, "ban" cho cả đám một sự trừng phạt "kinh hoàng": mỗi đứa ăn 1 điểm 0 + chép phạt bài đó 5 lần + phụ huynh ký + báo cho cô chủ nhiệm. Hix, xui kinh khủng.
Ra về, lủi thủi bước ra. Như thường lệ, nhìn về phía trạm xe buýt trước cổng trường, nay không có ai (quen). Đi tiếp, gặp Tuyền, nhờ Tuyền phân tích chuyện bạn ấy mượn máy chụp hình của mình để coi có hình bạn ấy trong đó không (chắc là nếu có thì chúng sẽ bị xóa đi ngay). Tuyền nói là không có gi đâu, bình thường thôi. Rồi ra xe buýt về với Thúy Anh. Đưa tem xe buýt cho Thúy Anh rồi ai về nhà nấy.
Vào tới cửa nhà, mệt bơ phờ, quăng cặp, ăn cơm xong, uống một ly cà phê sữa để tỉnh táo. Nhưng thất bại, uống hết một ly đầy mà vẫn ngủ như thường, ngủ ngon, ngủ sâu tới gân 10 giờ. Lên lầu online, viết blog cho ngày hôm qua, một ít cho hôm nay rồi lại ngủ (còn ngày thứ Hai mình chưa đụng vào nữa). Ái chà, mai còn có bài kiểm tra Hình học nữa. Dạo này mình mệt mỏi quá.
:"> ua, cuoi thang roi ong a :"> sap toi ngày dó cua tui mà lị :">
ReplyDeletehx, doc toi khúc ong ghi "còn mình thì..." thay thuong ong wa :(( nói nhỏ nè :"> dù gi di chang nua :"> cũng còn tui o day ;)) cấm hiểu sai ý à nha :"> voi 10 ẻm nè :">
chuc ong tháng moi lẫn ăn tết vui nha . Tết nhớ wa nhà tui chúc tết :"> nhớ ông nhắm :((
tiện thể, wa viet cho tui cái testimonial o blg nha :"> dòm duoi ava là thấy :"> híhí
ờ ngày đó đó, tui sẽ ấy ấy bà cái ý ý. vậy há
ReplyDeleteCòn cài testimonial là cái gì thì tui ko biết