Ngày mai là kỷ niệm 2 tháng ngày mình vào "nó" gặp nhau rồi. Từ đó tới giờ, ngày nào mình cũng cố gắng nhìn mặt "nó" ít nhất là hai lần. Tuy chỉ hai tháng quen nhau thôi, mà mình đã kể cho "nó" nghe biết bao nhiêu chuyện của mình. Mình chăm sóc cho "nó" vô cùng cẩn thận. Mỗi khi online, tên "nó" luôn nằm trên hàng status của mình. Có lẽ mình sẽ không thể sống thiếu "nó" nữa. Hy vọng, mình và "nó" sẽ gắn bó được nhiều năm nữa.
Nó ở trên, không phải là một cô nàng nào hết, nó chính là cái thứ đối diện bạn, chính là cái Gman's Daily Blog này. Ngày mai, 11/11 sẽ là kỷ niệm 2 tháng thành lập blog, hứa hẹn sẽ có nhiều thay đổi mới về nội dung và giao diện.
Đó là chuyện ngày mai, mai lo, quay lại ngày hôm nay. Hôm nay mình phải đến trường từ tiết 3 để thực hành Lý tin (lúc đầu năm lớp 10, tưởng lý-tin là gì hay ho lắm, hứa hẹn lắm. Cứ nghĩ rằng mình sẽ được thí nghiệm trên nền mô phỏng 3D hay đại loại thế. Nhưng sự thật là mình thí nghiệm ngoài, cùng vô vàn sai số, rồi sau đó làm bản báo cáo bằng word và excel, hết). Đúng ra thì mai mình mới phải đi, nhưng hôm nay K.Anh nhờ mình đổi ca với một lý do là "Con gái có nhiều chuyện lắm" (coi như hiểu, nó nói thế thì đành phải đi vậy Gentle Man mà). Đến nơi thì đã có vài mạng ở đó, đợi một lát rồi lên trên xếp hàng. Ai ngờ, lớp trưởng thông bao sai, tiết 4 mình mới vào thực hành. Đành phải đi giết thời gian 45' vậy. Vòng vèo một hồi, quyết định tranh tài cao thấp với Trí ở môn Caro. Đánh một trận hết 15', kết quả là mình thua. Rồi vào thực hành luôn. Bài thực hành khá đơn giản. Lúc đầu tuy có trở ngại nhưng cuối cùng thì bản báo cáo vẫn được in ra. Phần biểu đồ trở nên hoàn hảo nhờ khả năng chế số thiên bẩm của mình, hehe, thí nghiệm kiểu Việt Nam thì phải chế số thôi chứ sao.
Buổi chiều thầy phát bài anh văn, hix, 7.25. Chán thật, sai 4 chỗ một cách ngu ngốc, lúc đó mà tỉnh táo hơn hay có thêm thời gian kiểm tra lại, chắc chắn đã không sai và lên 8 điểm rồi. Thôi kệ, đây mới là con 7 đầu tiên ở môn này thôi mà. Lúc ra về, có con bé lớp 10 (hình như vậy) không biết qua đường, cứ đi theo mình. Mình cũng biết thế nên khúc sau đi từ từ cho nó theo kịp (khúc đầu chưa biết nên bước hết một sải chân, nó phải chạy mới kịp). Xuống xe mới biết, bé đó cũng xuống cùng trạm với mình, lần sau mà gặp lại thì mở lời làm quen luôn.
No comments:
Post a Comment
You can use some HTML tags, such as <b>, <i>, <a>