Tạm biệt

19/5, ngày đầu tiên trong 1 ngày cuối cùng.

Cái gì sinh ra cũng phải có kết thúc. Câu chuyện của chúng ta không phải là ngoại lệ. Đã 999 ngày kể từ cái hôm 25/8/2005, hôm nay chúng ta phải xa nhau. Đó có thể là một sự thật khó chấp nhận nhất từ trước tới giờ. Sự thật là từ ngày mai trở đi, chúng ta sẽ khó gặp lại nhau. Khó có mặt đông đủ, ngồi cùng nhau trong một căn phòng, khó có thể tụm năm tụm bảy tại mấy cái bàn giữa lớp mà cười nói, mà đùa vui. Và không thể còn những buổi trưa, khi mà cả đám vào khu C, tìm 1 phòng trống, mỗi đứa một cái bàn mà thẳng cẳng. Chúng ta không còn dịp nào để ngồi tập hát chung với nhau, chuẩn bị cho một buổi biểu diễn văn nghệ, hay tập luyện cho một giải bóng đá sắp tới.

Nhưng hôm nay tất cả chúng ta, đều đã có một kết thúc đẹp, một kết thúc tuyệt vời. Một kết thúc với những ánh nến và những lời tâm sự. Dù có nước mắt, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc vì hôm nay, chúng ta được khóc trong vòng tay của bạn bè. "Được khóc là niềm vui, dám khóc là sự mạnh mẽ" - Cường gay. Hôm nay, tôi đã nhận được vô vàn cái ôm, cái bắt tay từ tất cả mọi người. Hơn thế, đằng sau những cái ôm, cái bắt tay đó là những tình cảm chân thành nhất từ các bạn. Tôi đã rất hành phúc trong ngày thứ 999 này. Tạm biệt các bạn của tôi, những con người tuyệt vời nhất tôi đã từ gặp. Tạm biệt thầy cô, thầy cô đã là những ngọn hải đăng sáng nhất trong những năm tháng qua. Tôi ôm lấy bức tường lần cuối, trước khi bước ra khỏi lớp vào lúc nửa đêm...

IMG_2591

trích Kỷ yếu Amotizen

P/S: và tôi đã sai khi cho rằng chúng ta khó gặp lại nhau :)

No comments:

Post a Comment

You can use some HTML tags, such as <b>, <i>, <a>