[ 14.4.2007 ]
Dù đã qua một ngày, mà bây giờ vẫn còn nghe mùi của cái mà nhân loại gọi là "thứ Sáu ngày 13". Hôm qua xui ơi là xui. Trong giờ kiểm tra Lý bị ghi tên vì cái sự kém trong phần "truyền âm". Vừa mở miệng ra là bị cô hốt. Đã thế cuối giờ cô còn bảo: "Cô phục cái lớp này, nghe thấy tiếng ồn mà chả thấy ai mở mồm" (đại loại thế). Thế mà mình lại bị hốt cổ. Đã thế làm không kịp câu cuối, trắc nghiệm sai ít nhất 1 câu -> mắc xi mung là 8,5. À quên, vì bị "lên bảng" nên bị trừ 0,5 nữa... thành ra max=8.
Cái hắc ám của ngày thứ Sáu sau khi qua ngày thứ Bảy nó trở nên khốn nạn hơn. Bài kiểm tra giải tích không khó. Chỉ 20 câu trong 45 phút. Làm được 13/20 câu (không ít đâu nhá). Đúng lý ra là theo quy tắc tịnh tiến mình sẽ được 9đ (vì người cao nhất chỉ có 15 câu thôi). Thế mà Q.Phương lại bị **** *** là mờ mắt. Nhân cơ hội thấy phát bài về cho chấm chéo Quỳnh P. đã cố gắng chấm bài của Diễm P. Bài đó thực sự chỉ đúng 8/20, nhưng Quỳnh P. đã thẳng tay sửa lại, + thêm 10 cấu đúng vào bài tro Diễm P. lên 18 câu đúng. Thế là mình tụt xuống còn 8. Damn, cái đồ ích kỷ. Không thể chịu nổi, lúc đó muốn đập cái gì cho đỡ tức. Ra chơi vào thì tình trạng căng thẳng càng gia tăng. Nước mắt (hòa nước mũi), xuất hiện. Ba người bỏ ra khỏi lớp. Nhận thông báo kiểm tra lại. Thế đấy, đỉnh điểm của sự căng thẳng có lẽ còn tiếp tục tiếp diễn đằng sau lưng mình - một kẻ bị loại.
May mà có tiết địa gỡ lại, kéo niềm vui, vô tư về. Không thì chắc mấy tiết sau chả học được gì. Damn all. Tưởng thế, ai ngờ tiết văn cũng chả đc chữ nào vào đầu. Đã thế D.Phương và Vương còn bị cô đuổi ra khỏi lớp vì cái trò vớ vẩn. Thằng An trở nên khùng vào kết thúc chặng đường dài của mình...
Đáng buồn...
Nhưng vẫn là lịch sử.
Dẹp
Hôm nay đi xe buýt. Lâu không đi rồi. Trên xe có cả bạn Tú Anh ## ##### và cả... bà les trong câu truyện của Thúy Anh. Bà ta có nạn nhân mới rồi, mà lại chính là bạn Tú Anh. Cùng một kịch bản, từng bước, từng bước. Mà sao thấy Tú Anh không phản ứng tới mức của Thúy Anh. Chỉ nó là sợ, nhưng mặt vẫn bình tĩnh. Còn mình, vừa đi, vừa nghe chuyện của "2 Anh", vừa chỉnh lại cái giầy. Nó lại đứt. Lúc ra về, Thúy Anh cứ ngồi đó với ku Dương, chắc là tại thứ Bảy rồi, nên 2 anh chị muốn ngồi thêm. Hại thằng này lỡ 2 chuyến xe buýt.
Nhưng vẫn là lịch sử.
Dẹp
Hôm nay đi xe buýt. Lâu không đi rồi. Trên xe có cả bạn Tú Anh ## ##### và cả... bà les trong câu truyện của Thúy Anh. Bà ta có nạn nhân mới rồi, mà lại chính là bạn Tú Anh. Cùng một kịch bản, từng bước, từng bước. Mà sao thấy Tú Anh không phản ứng tới mức của Thúy Anh. Chỉ nó là sợ, nhưng mặt vẫn bình tĩnh. Còn mình, vừa đi, vừa nghe chuyện của "2 Anh", vừa chỉnh lại cái giầy. Nó lại đứt. Lúc ra về, Thúy Anh cứ ngồi đó với ku Dương, chắc là tại thứ Bảy rồi, nên 2 anh chị muốn ngồi thêm. Hại thằng này lỡ 2 chuyến xe buýt.
Tối online đã thấy chán, thằng đó wả là khùng, khùng hơn bất kỳ thằng khùng nào. Chat với Linh Châu nữa, xả một tràn cho đỡ tức. Sorry Châu nhá, lúc đó là giận cá chém thớt thôi. Không biết Châu có thấy cái "full-nickname" mới của mình không nhỉ. Chả là hôm thứ năm, tự dưng mò mò một hồi ra cái chữ đầy đủ của GMAN: Great Marshal of All Nations. Nghe hơi sến và hơi shock nhỉ. Nhưng mà nhìn nó có vẻ tham vọng hơn (trích lời Bùi Tuấn Khải). Còn chuyện tụi nó thì mặc kệ, mình hơi đâu mà lo hộ tụi nó. Chơi đã, chơi boom với Hằng và Đảo. Hằng out trước, còn mình vào Đảo chơi tới 11 giờ rưỡi. Sau đó onblog để hoàn tất bài này rồi lăn lên giường.
hi zhiz....kaka zu~ wa' >"<
ReplyDeletekoai entry mà toàn là " damn , shitz..." ko a`:P
ack, tại tức wá, phải chửi cho đỡ tức
ReplyDeletechứ kaka của em hiền khô à ;))
oh `oh` ;))
ReplyDeletehin` khô a` 8-}