Sự kết thúc


[ 10.2.2007 ]


Ngày hôm nay lại tiếp tục lên trường tập quân sự. Ngày hôm qua đi về mệt phở râu, sáng nay lại phải dậy sớm. Đuối thật, vì thế nên mình đi xe buýt chứ không rong ruổi xe đạp nữa. Xe buýt vắng, mình ngồi một góc, nhìn ra ngoài đường, chợp mắt lúc nào không hay. May mà kịp tỉnh lại trước khi tới trường. Chạy vào trường, nhìn thấy bạn ấy, không để ý thêm nữa khi biết người ngồi kế là Quỳnh Phương. Ra đá cầu để tinh thần thoải mái đã.

Tới giờ tập trung, mình lại gào thét cho tụi nó vào hàng. Ổn định xong thì điểm danh, lại vắng một lô một lốc nữa. Chuyện vắng trễ giờ thành chuyện thường, tụi nó để đầy đủ trước giờ mới là chuyện khác thường. Buổi tập sáng nay có nhiều tiến triển. Thầy cho từng lớp lên ráp. Mỗi lần như vậy là 2 nhóm 3 người. Ba người này sẽ có chung một thành tích, tức là lấy điểm chung ấy mà. Nhóm của mình có Thanh Tùng và Đầu Lông - Anh Vương. Ráp thử thì thấy cũng nhanh, tự tin. Sau khi lớp mình làm xong thì cả bầy ngồi chơi, nghe nhạc, chụp hình, wuýnh bóng bàn... (tập quân sự đấy nhá, vui nhỉ?). Còn mình, ngồi nghe Q.Phương tâm sự. Dạo này, càng lúc mình càng thân hơn với Q.P. Thế rồi buổi tập thứ 3 cũng xong. Chiều nay phải tập trung sớm để làm kiểm tra luôn.

Một mình, chàng đi thong thả ra nhà thi đấu, nhìn vào bên trong, nơi có 2 người đang chơi bóng bàn, rất tình tứ, nhìn, đi. Ra tới cửa thì gặp ku Duệ, thế là 2 thằng vọt đi ăn bên khu Sư Phạm. May mà vào sớm có cơm ngay, không phải bon chen xô bồ. Ăn xong, vẫn thấy đói, nhưng thôi, đi chơi là trên hết. Mình và ku Duệ quay lại trường, ghé vào nhà thi đấu một lần nữa. Lần này thì mình ở lại, chơi bóng bàn luôn, còn Duệ thì ra Lam Sơn, chắc là đánh banh ở đó. Chơi bóng bàn rất vui, đánh với tất cả mọi người, trừ 2 kẻ kia, suốt ngày dính vào nhau. Đến lúc họ tách ra, mình đánh với bạn ấy. Lúc đó, mình kiềm chế lắm, không quăng cái vợt vào bàn. Đánh với mình, mà bạn ấy không hề tập trung, mặt đăm đăm, quất tùm lum, mắt thì luôn hường sang bàn bên cạnh. Nhìn lúc đó, mình y chang một thằng thế chân bất đắc dĩ.

Nhà thì đấu càng ngày càng đông và nhộn nhịp. Nhìn quanh, toàn Amotizen cả, mệt, mình ra nghỉ, đi vào trường, lượn một vòng. Rồi chuông reng, lại phải xếp hàng. Lần này trễ tới 14 đứa. Kiểm tra mà chúng nó còn thế. Lần lượt các lớp vào kiểm tra. Nhóm mình làm mất tới 55 giây, chả biết mấy điểm. Kiểm tra xong, lại ngồi chơi không. Mình tham gia vào cái trò "nói có" của tụi lớp trưởng. Nhìn kỹ lại, có mỗi mình là con trai :(. Chơi cái này chỉ cần có kem chống nhục là ok. Kiểu gì cũng dám nói.

Tất cả rồi cũng kiểm tra hết. Thầy cho giải tán. Nhưng cô lại gọi lại, nghe vài cái thông báo, tổng kết và phân công lao động cho ngày mai. Không ai phản đối, trừ Thanh Hương đổi cho Ngọc. Mọi chuyện ổn thỏa, ai về nhà nấy. Mình chân bước thật nhanh, ra trạm xe buýt. Trời nắng kinh khủng. Một mình đứng đó. Một giây suy nghĩ, quay vào trường? Ý tưởng đó lóe lên, thế là mình quay vào trường luôn. Rất may, vừa bước qua đường thì xe buýt đến. Chậm một tí, lưỡng lự một giây nữa thì có lẽ mình đã lên xe buýt, ngủ một giấc rồi về nhà rồi.

Nhìn thấy tụi lớp mình đang chuẩn bị đi dâu chơi. Lần nào cũng vậy, đi chơi thì ai cũng sẵn sàng, nhưng lần nào cũng vướng chuyện phương tiện di chuyển. Tĩnh kỹ lại, thừa có một người à. Thôi, mình không đi, tiếp tục vào nhà thi đấu. Tới đây, mình mới nhớ ra, mình chưa nhận lại cái vợt bóng bàn từ tay tụi nó. Tức, bực, mệt, stress, quăng nguyên cái cặp xuống ghế, quên mất cái máy chụp hình trong đó, may mà không sao. Ở lại đánh bóng bàn với Trí, và Lộc. Tự dưng có thằng nào là hoắc vào xin đánh ké. Thằng này đánh thắng hết cả 3 đứa lớp mình. Đến trận thứ 3, mình mới tới 10-10 với nó rồi để thua 15-13. Cuối cùng thì Trí cũng loại được nó. Rồi Khải và Khôi vào. Đánh thêm mấy trận nữa, lúc đó chỉ còn 3 thằng: mình, Khải, Khôi. Ba thằng mò vào canteen và sau đó là sân trước để... đá cầu. Khôi về, còn mình và Khải, đá cầu với mấy thằng nhóc học thêm trong trường. Chỉ có một thằng đá là ghê thôi, còn lại... ruồi muỗi.

Tới gần 6 giờ tối, thấm mệt, mình tính về. Nhưng thấy khát nứơc quá nên quay ra mua nước. May mà gặp nhón Trùm v2 gồm Thọ, Bum, Thanh. Ngồi tám với tụi nó về chuyện tình cảm. Một lát sau Đảo vào. Thằng này mới có chuyện buồn, mặt hãm tài vô cùng (cái này là thằng Luân phân tích). Năm thằng ngồi nói chuyện trên trời dưới đất cho tới 8 giờ (!!). Khoảng 7:30, một chiếc xe máy chạy đến, dừng lại bên đường. Trên xe có 2 người, 1 male, 1 female, tình tứ. Họ dừng lại để mua nước uống. Trông quen quen, hóa ra là 2 kẻ trưa nay đánh bóng bàn. Chắc họ không thể ngờ có 5 thằng khùng, ngồi ngâm ở trường tới giờ này. Thế là chuyện của họ bại lộ, cặp này công nhận kín kinh khủng, không tỏ ra thái độ gì ở trong lớp. Thằng con trai ngày trước còn nói chắc như đinh đóng cột là "anh em thôi mà, không có gì cả", "I'm not planning anything"... toàn giả dối.

Tới lúc này rồi thì mình hoàn toàn tỉnh ngộ, không còn gì để nói, để nghĩ nữa. Cái gì không thuộc về mình thì mãi mãi ko thuộc về mình. Rồi họ phóng xe đi. Mình về, không kịp chuyến xe buýt cuối cùng. Xe ôm về. Nằm lăn ra giường, cố gắng online một lát. Hôm nay tới 3 thằng trong lớp than thở thất tình. Nhưng vì quá mệt, mình phải sign out rồi ngủ một giấc dài, hy vọng mai dậy, mọi chuyện sẽ trở lại như 2 tháng trước, như những ngày xưa...

2 comments:

  1. Cai hinh "thang nhoc" ngoi tren xe dap trong hinh tren ah, Minh thay an tuong lam! Hinh nhu "thang nhoc" do la Tung phai hok? Nhin giong ghe ah! Cung cai xe dap do, dang nguoi do... Neu ma hok phai la Tung thiet thi minh phai cong nhan Tung hay thiet, kiem duoc cai hinh giong minh qua troi!!!

    ReplyDelete
  2. hehe, bay gio tim kiem tren internet la chuyen khong kho ma

    ReplyDelete

You can use some HTML tags, such as <b>, <i>, <a>