[ 21.11.2006 ]
Oà, hôm nay thật nhẹ nhàng. Sáng không phải lo chuyện bài vở vì thế chỉ biết online và blogging. Chả hiểu sao, mình còn 1 công việc khổng lồ - làm cho thấy cái danh sách. Thế mà mình cứ tỉnh bơ. Có lẽ, nó quá nhiều, làm mình thực sự sợ phải làm. Lúc thấy đưa, mình đã thấy khủng hoảng, nhưng lúc đó thật khó từ chối. Thôi kệ, "ngày mai" ta sẽ làm. Tiếp tục đọc blog của Bi, tâm trạng của Bi lại thay đổi. Đúng là thật khó để định hướng lại bản thân trong lúc này. Quay lại hiện thực trước mắt. Ăn cơm cho nhanh để còn đi học. Vừa gửi xe đạp xong là xe buýt tới, lại phải chạy nữa, mém nữa đập đầu vào cửa xe (chạy nhanh qua, dừng lại không kịp, lao đầu vào cửa ^^). Cũng nhờ thế nên hôm nay đến lớp từ sớm, không có gì làm, không đá cầu (cầu đâu mà đá), đành phải luyện cờ với ku Trí. Tiết đầu, cô cn nghỉ ốm, hôm bữa cô đi chơi dữ quá mà. Thầy Thành dạy thay cho cô. Thầy giảng hay thật, chưa bao giờ mình thấy tiết văn lại thú vị tới vậy. Chết chết, càng lúc mình càng tình cảm hóa. Hôm trước bài trắc nghiệm cho thấy mình là một người lý trí mà. Mấy tiết sau cũng không gì thú vị, trừ tiết Hóa, công nhận học chị Nhi có tiến bộ ghê, hiểu cả những gì cô giảng (giảng là nói thậm xưng rồi). Tiết Kỹ thuật kt 10' cuối giờ, sao mình thấy mình viết ngắn ngủn, tụi nó viết gấp đôi mình luôn. Chẳng biết có thiếu sót gì không.
Tan học, về chung với T.Hương, xách cặp hộ nhỏ, dắt nhỏ qua đường, không khác gì một người anh ^^. Lỡ mất một chuyến, nhưng bù lại, chuyến sau tới ngay, vừa vắng vừa nhanh. Về nhà thì bên bác Thiệu khóa cửa -> đi bộ về.
Tối, lại online, dạo này online nhiều quá. Gặp Bi, nhưng không chat, chỉ để cái status. Thế là sau một thời gian, bạn Bi cũng mở lời. Cuộc trò chuyện thú vị kết thúc bằng những lời chúc ngủ ngon. Thật mừng vị bạn ấy đã tỉnh táo trở lại.
Hey guy, do u know how much you mean to me :)
ReplyDeleteYou're the best one I have. So please...don't leave me. Just help me like my friend like u promise
Thúy Anh viết đó hả
ReplyDelete