Càng lúc thời gian trôi qua càng nhanh. Chỉ còn 1 tuần nữa thôi là chúng ta đã phải chia tay nhau rồi. Hồi ức trở về càng lúc càng dồn dập. Khi một mình ngồi trên băng ghế ở của nhà thi đấu, bất chợt hiện ra hình cảnh thằng Sơn béo đang tưng quả bóng nhựa, bên cạnh là Bum bum đang đi vớ, thằng Cường đang nghêu ngao cái bài hát kỳ quặc nào đó, rồi Nguyện, An, Đảo... cả đội đang chuẩn bị cho một trận bóng với lớp nào đó mà tôi không thế nhớ. Những trận bóng đá nam, khi mà Thiện lộn người vô-lê một quả quá đẹp mà thủ môn đội bạn không thể làm gì hơn ngoài đứng nhìn. Những trận bóng đã nữ, khi mà Tú Mỹ bé nhỏ tốc độ vượt qua hàng phòng thủ, ghi bàn thắng thứ 7 của mình trong trận đấu. Những buổi trưa trên sân Lam Sơn lầy lõm những nước là nước, hôm đó lớp mình thua ở loạt penalty, Thanh Tùng ngồi khóc ở gốc cây... Quả là lớp mình không có duyên với chiến thắng, nhưng không có trận đấu nào mà lực lượng cổ động viên dưới 20 người. Ở trận bóng hôm nào, cả hàng cổ đông viên lớp mình ngồi lộn xộn, lấn cả vào sân mấy lần bị đuổi ra nhưng không ai ngừng hò hét. Những ngày nắng, tôi cầm dù che cho các bạn nữ đứng cổ vũ cho đội bóng. Nhớ sao những vết sình lày trên chiếc áo Chelsea màu đen...
trích Kỷ yếu Amotizen
No comments:
Post a Comment
You can use some HTML tags, such as <b>, <i>, <a>